LS Lê Thị Công Nhân trò chuyện cùng thành viên X-Cafe
Vừa qua, diễn đàn X-Cafe có được hân hạnh mời LS Lê Thị Công Nhân trả lời các câu hỏi của các thành viên X-Cafe. Sau đây là nội dung (sẽ được tiếp tục cập nhật):
Lê Thị Công Nhân:
Xin chào Ban biên tập X-Cafe và toàn thể quý độc giả!
Tôi thật sự vui mừng khi nhận được sự quan tâm và ủng hộ của quý vị dành cho tôi (dù là sự ủng hộ thể hiện dưới hình thức phản biện). Tôi rất vui lòng được trả lời những câu hỏi mà quý vị dành cho tôi. Đây là lần đầu tiên tôi làm việc kiểu như thế này và cảm thấy có phần hồi hộp xen lẫn thích thú không biết là mình có làm mọi người hài lòng không. Và nếu như mọi người không hài lòng thì mình có thể vượt qua áp lực đó một cách dễ dàng và vui vẻ hay không.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn tiếp tục giương cao ngọn cờ của chủ nghĩa khai sáng tôi gọi là cờ Voltaire "Có thể tôi không đồng ý với điều bạn nói nhưng tôi sẽ bảo vệ đến chết quyền của bạn được nói ra điều ấy". Vì nhiều lý do không được thuận tiện nên tôi chỉ có thể trả lời 7 câu hỏi trong 1 tuần và không trả lời những câu hỏi đã trả lời rồi (Xin mọi người thông cảm vì cái kiểu hỏi đi hỏi lại làm tôi nhớ lại cái cảm giác bị công an hỏi cung ! ? !) Cái cảm giác đó, thú thật, chẳng vui tẹo nào !
Những gì tôi có thể trả lời tôi sẽ trả lời một cách chân thật, bằng ngôn từ và văn phong của mình và chịu trách nhiệm về những gì mình làm. Kính mong Ban biên tập X-Cafe sẽ tôn trọng điều này, chỉ biên tập những lỗi chính tả. Nếu Ban biên tập không muốn / không thể đăng thì xin bỏ luôn toàn bộ phần / câu trả lời đó, tôi hoàn toàn không khó chịu vì tôi tôn trọng quyền của Ban biên tập.
Thành viên Nạn Nhân Cà Phò :
Trước hết, chúc mừng chị đã được tự do!
Xin chị vui lòng trả lời những câu hỏi sau của tôi:
1-. Chị đánh giá ra sao về phong trào đấu tranh dân chủ của Việt Nam hiện nay khi so sánh với thời gian trước khi chị phải vào tù?
Lê Thị Công Nhân: Trước hết phải nói cho rõ là tôi không hề được tự do, trước khi đi tù, sau khi ra tù và chưa biết đến bao giờ mới có được tự do ! Nhưng tôi có một tâm hồn tự do, một tư tưởng tự do và tôi quyết tử để có thể thể hiện điều đó ra bên ngoài, nếu không đó chỉ là tự do trong nội tâm, tôi với tôi mà thôi ! Và khi tôi tranh đấu cho điều này thì tôi hoàn toàn hiểu rằng mình cũng đã một phần nào đó bé nhỏ nhưng có thực, là đã góp phần tranh đấu cho tự do của cả những người khác nữa.
1- Về mặt bề nổi thì phong trào đấu tranh dân chủ của Việt Nam hiện nay có vẻ im ắng hơn so với thời gian trước khi tôi đi tù. Nhưng tôi thấy rõ phong trào đã có ảnh hưởng rất to lớn đến sự mở rộng và mạnh mẽ vượt trội không thể phủ nhận của những tiếng nói dân chủ trong nước trong rất nhiều các lĩnh vực. Tôi thực sự bất ngờ khi nhận thấy có rất nhiều người “tự nhiên cất lên lời chân thật” trong nhiều lĩnh vực mà trước đây (khi tôi chưa đi tù) thì hoàn toàn không được như vậy. Cho dù những tiếng nói ấy chưa phải là tiếng nói đấu tranh dân chủ, hoặc đã có nhưng chưa triệt để, và thậm chí chỉ là đòi dân chủ nội bộ của đảng cộng sản để đảng này “được trong sạch và vững mạnh để tiếp tục lãnh đạo đất nước” (? ! ?).
Sự im ắng này là điều dễ hiểu khi mà cộng sản đàn áp tàn khốc trắng trợn những tiếng nói đòi dân chủ triệt để, đã góp phần làm cho những người còn đang phân vân lựa chọn giữa dân chủ triệt để hay dân chủ từng phần / cục bộ / trong từng lĩnh vực sự kiện cụ thể, đã chọn cách thứ 2. Và vì thế mà công cuộc đấu tranh dân chủ của Việt Nam lại được dịp chậm hơn một tí ! Nhưng không sao dân mình là như vậy ! Cha ông sống thế nào thì con cháu về cơ bản là cũng sẽ gánh chịu/trở nên như vậy, trừ một số ít vượt trội nhờ cá tính mạnh mẽ, trí tuệ hơn người hoặc do một sự an bài đặc biệt nào đó.
Tóm lại như trong bức thư gửi anh Đan Tâm (một người bạn đang sống tại Anh quốc) tôi vẫn hy vọng và chờ đợi tất cả mọi người Việt Nam hãy quan tâm và dấn thân triệt để cho công cuộc đấu tranh dân chủ cho Việt Nam. Vì nếu chỉ một số ít người dấn thân và chấp nhận hy sinh vì người khác thì nghe ra công cuộc đấu tranh đó còn nhiều hiểm nguy và đáng sợ, nhưng nếu ai cũng làm cái phần vừa là nghĩa vụ vừa là quyền của mình của mình thì chẳng còn gì đáng sợ cả. Trong tù, các tù nhân thường nói (thậm chí là nói thẳng với tôi nhiều lần) rằng “Giá mà mỗi phường ở cái đất nước Việt Nam này có 1 con Công Nhân thì chẳng nhà tù nào chứa nổi, mà có khi nước mình bằng Singapore rồi cũng nên.” Thề có Chúa là họ đã nói như thế, còn tôi thì trong lòng sung sướng (thầm kín) và thích thú vì nghe cứ như là mình được khen vậy ! ! !
2. Chị đã đến một số nước đông Âu, nơi mà các cuộc CM Màu đã thành công, chị thấy các nhà đấu tranh cho dân chủ ở các nước đó khác với các nhà dân chủ Việt Nam như thế nào ?
Lê Thị Công Nhân: Xin cảm ơn là anh đã quan tâm đến tôi, dù là nhầm thông tin. Tôi chưa từng đi nước ngoài bao giờ. Cả đời tôi đến giờ bị nhuộm đỏ từ đầu đến chân dưới sự cai trị của độc tài cộng sản, chưa từng có 1 giây phút nào được hít thở bầu không khí dân chủ và tự do.
Tôi đã đi Ba Lan vào tháng 10 – 2006 và bị chặn bắt ngay tại cửa ra máy bay (sau 5 lần kiểm soát an ninh). Công an thậm chỉ đã nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất để đem tôi đi sau khi đã khoái chí ngắm nghía (qua camera theo dõi) vẻ mặt thích thú rạng rỡ của tôi khi lần đầu tiên đi nước ngoài trong suốt quá trình làm thủ tục tại sân bay. Rất tiếc là niềm vui của họ không được trọn vẹn vì tôi đã chuẩn bị cho sự “bị hỏng việc” của mình !
Tôi đã đi Thái Lan vào tháng 12 -2006 và bị bắt (chính xác là bị yêu cầu và dẫn đi) ngay tại sân bay, ở khâu an ninh thứ 2 (sau khâu gửi hành lý). Khi họ đưa tôi về phòng an ninh để làm việc thì thật là kinh ngạc khi thái độ công an hôm đó khá là dễ chịu, thậm chí có một anh công an tên là Tuấn gì đó còn hỏi xin tôi số điện thoại di động (? !). Hóa ra, trên đường về nhà mới nghĩ ra là vì mình đi bất ngờ không trao đổi qua điện thoại và Internet ở nhà nên Cục Nghe trộm và Nhìn trộm (tức Cục Kỹ thuật khoa học hình sự) không biết, nên phi đội khủng bố A42 không có mặt để thể hiện quyền lực bất tận và sự sáng suốt vô độ của họ. Còn hội công an xuất nhập cảnh nghe ra có phần lịch lãm hơn nhiều, dù vẫn chưa đạt yêu cầu !
Cho nên, thưa bạn tôi không thể trả lời ý chính mà bạn hỏi. Nhưng tôi vẫn mạn phép nói lên suy nghĩ chủ quan của mình là: Tôi tin rằng những nhà đấu tranh dân chủ ở Poland trước đây không chịu khổ giỏi bằng các nhà đấu tranh dân chủ ở Việt Nam trước đây cũng như bây giờ ( ! ? !) .
3. Chị có đồng tình với các hành động "bịt miệng" những người được cho là cộng sản, bảo vệ cộng sản của các cá nhân và các diễn đàn chống cộng ?
Lê Thị Công Nhân: Câu hỏi của bạn thật là kỳ cục, nhưng tôi vẫn có thể trả lời vì nó vẫn chưa phải là kỳ cục lắm.
Về nguyên tắc tôi không đồng tình với các hành động bịt miệng, dù là bịt miệng chó mèo (rọ mõm), chứ chưa nói là bịt miệng người.
Tôi đã tham dự nhiều lần và nhiều diễn đàn như vậy thì trực tiếp bằng trải nghiệm bản thân thấy rằng tất cả những tiếng nói phản bác đều không hề bị bịt miệng. Như chính tôi đây, đã nhiều lần trả lời những câu hỏi “pro-communist” như vậy. Việc lấy lại micro hoặc mute 1 nick nào đó chỉ vì người đó đã có những lời chửi bới tục tĩu hoặc gào thét một cách điên cuồng (có lẽ là bị mất trí vì cuồng tín cộng sản !). Và thưa anh, chính tôi đây đã muôn vàn lần bị chửi như vậy bởi những kẻ rỗi hơi và cuông tín cộng sản đó, nên các OPs và MC mới buộc phải stop họ lại.
Ôi chao ! Giá mà tôi biết nói bậy và X-Café cho phép nói bậy thì tôi sẽ tường thuật lại nguyên văn vài câu “những người được cho là cộng sản, bảo vệ cộng sản” đã phát ngôn ra để ca ngợi và bảo vệ chế độ độc tài cộng sản của họ. Nó thối đến mức độ, tôi thầm nghĩ “ cộng sản thật là thất phúc vì chỉ tuyển được những kẻ như thế để làm cái loa cho mình hay sao, hay hôm nào mình sang đó thử việc vài hôm cho lũ văn nô bồi bút này tắt điện luôn”.
Okay, đùa chút cho vui thôi, nhưng tôi chẳng bao giờ dám nói bậy đâu, dù được đào tạo trình độ tiến sỹ nói bậy suốt 3 năm trong tù, nơi mà có những câu nói bậy “ấn tượng khó phai” đã nghe một lần là nhớ mãi đến trọn đời, mới kinh !
Có lẽ không có một nền Chính trị nào lại nói bậy kinh khủng như cộng sản !
Và lý do quan trọng nhất để những người chủ các diễn đàn stop ai đó lại là vì đây là diễn đàn tư nhân, chủ diễn đàn phải bỏ tiền bạc, thời gian, công sức của riêng họ ra để duy trì diễn đàn thì chúng ta phải tôn trọng họ thôi, với lại tham gia diễn đàn là việc tự nguyện. Ai tự nguyện và có hứng thú với những tiêu chí của diễn đàn thì tham gia, vào đó nói bậy thì người ta cho ra thôi.
Cốt lõi vấn đề chính là chỗ này. Chứ không như chính quyền độc tài cộng sản, trấn lột tiền bạc, thời gian và công sức của nhân dân để dựng vỡ ngợi khen chính mình một cách trơ trẽn tận cùng của vô văn hóa. Người dân bị buộc phải xem vở bi hài kịch đó mà không biết làm thế nào để giải thoát chính mình ra khỏi cái trò mỵ dân thô thiển đó. Vì nếu không thích, vẫn phải nói là thích, nếu không muốn nghe / xem cũng chẳng còn gì khác để thay thế, chẳng may tìm được cái khác hay ho, thích thú thì cũng phải lén lút xem, bạo hơn nữa mà truyền bá cho đứa khác xem cùng để có nơi mà buôn chuyện tán phét thì cẩn thận nhá, nếu không là sẽ bị vào tù.
Như tôi đi chẳng hạn, bị đi tù vì tội quy định tại điều 88 Bộ luật hình sự “Tuyên truyền chống phá nhà nước CHXHCN Việt nam”. Tôi không thích đi tù tẹo nào, nhưng quả thật là cũng thấy tự hào vì được đi tù vì tội ấy, vì tử vi của tôi có cái cung tù to tướng treo lơ lửng trên đầu.
Xin cảm ơn vì câu hỏi của bạn !
Thành viên Hâm Mộ Lý Tống:
1. LM Nguyễn Văn Lý sau khi được trả tự do đã nói rằng hiện tại ở Việt Nam chưa có một lực lượng nào khả dĩ thay thế Đảng cộng sản Việt Nam. Vì vậy thà rằng cứ để Đảng Cộng sản lãnh đạo còn hơn là đẩy đất nước vào tình trạng rối ren như Thái Lan hay Philippines. Chị có đồng ý với nhận định này không ? Nếu không thì chị có phương án nào để giải quyết vấn đề rối ren nếu nó xảy ra ?
Lê Thị Công Nhân: Có lẽ gây rối ren cho nhau là khả năng thú vị nhất của mỗi con người chúng ta. Và khi đất nước chuyển chính trị nói chung và chuyển đổi chính trị từ độc tài sang dân chủ nói riêng thì lại càng là một sự thay đổi vĩ đại của vận mệnh dân tộc và quốc gia. Do vậy, sự “rối ren” nói theo cách dùng từ của bạn, là một điều tất yếu.
-Tôi không hoàn toàn đồng ý với nhận định của Linh mục Nguyễn Văn Lý như anh vừa nêu.
-Tôi cũng không có phương án cụ thể nào để giải quyết vấn đề rối ren đó, ngoài việc :
+ Cố gắng hết sức để tuyên truyền giải thích cho mọi người hiểu rằng rối ren là điều tất yếu của cuộc sống và chúng ta cần phải đối mặt với sự thật. Muốn đối mặt thì trước tiên phải không được ngoan cố sỹ diện mà chối bỏ sự thật, bằng cách phải thừa nhận sự thật. Chỉ rõ cho người dân mà đa phần còn thiếu hiểu biết về chính trị, rằng, những rối ren trong tình huống này là do chế độ độc tài cộng sản gây ra trong một thời gian dài, trong đó cũng có phần đóng góp của mỗi người dân Việt nam vừa là nạn nhân vừa là thủ phạm tiếp tay cho nền độc tài bằng sự chấp nhận thân phận nô lệ và những bất công mà cộng sản gây ra. Từ đó khích động tâm lý thẳng thắng tích cực của từng người dân cùng nhau bắt tay sửa chữa sai lầm của chính cá nhân mình, làng xóm mình, cơ quan doanh nghiệp mình, tỉnh thành mình, đất nước mình, là những cơ cấu nhỏ hơn tạo nên dân tộc mình, đất nước mình.
Khi nào cái suy nghĩ kiêu căng cho rằng mình là “anh hùng của thời đại và lương tâm của thế kỷ” vẫn còn ngự trị trong lòng mỗi người dân Việt nam vì cho rằng mình “đã đánh thắng 2 đế quốc to”, thì người dân Việt Nam vẫn tiếp tục là nô lệ tiềm năng của chế độ độc tài cộng sản. Một chế độ tàn ác vô luân khi nó giáo dục, tẩy não, nhồi sọ từng người dân Việt Nam một niềm tự hào trên đống tro tàn, giết chóc và dối trá để rồi giờ đây đa phần người dân Việt nam một mặt thì rất đua đòi hưởng thụ vật chất mới mẻ, một mặt lại tự ti trước văn hóa văn minh tốt đẹp phóng khoáng và tinh tế của nhân loại.
Tóm lại nếu bạn vẫn chưa nhận thấy rằng sự rối ren đó cũng có phần lỗi của bạn, mỗi người dân Việt nam, thì bạn làm sao có thể bắt tay sửa lỗi với thái độ khiêm nhường và chân thành được. Vì, chúng ta không bao giờ được quên rằng, cộng sản cũng là người Việt Nam, thậm chí là anh em trong chính gia đình của chúng ta. Tôi gọi đó là cả một dân tộc sai lầm yếu kém để cho đất nước rơi vào ách cai trị của độc tài cộng sản. Kinh Thánh Thiên Chúa giáo có một tinh thần mà tôi rất thích, đó là “Hãy khoan dung với tội nhân nhưng phải nghiêm khắc với tội lỗi.” Vì vậy hãy dẹp bỏ tinh thần tự tôn dân tộc thái quá và vô lý của chúng ta. Và sẽ thấy rằng chúng ta cũng chỉ là 1 trong hàng trăm dân tộc trên thế gian này, có vài nét độc đáo hay hay nho nhỏ (các dân khác cũng có nét độc đáo hay hay nho nhỏ của họ đấy !), và có những nét sai lầm đáng hổ thẹn chết người mà chỉ có vài dân trên thế giới có được là đã mê muội đi theo cộng sản hàng mấy chục năm trời, hàng mấy thế hệ con người đã chết đi, sinh ra và đang tiếp tục sống mà chưa biết chắc khi nào mới thoát khỏi thân phận nô lệ cộng sản.
Vì bởi, nếu dân tộc ta hay ho, tài giỏi, sáng suốt ; khoan dung, độ lượng, nhân từ; dũng cảm, anh hùng, chính nghĩa ; phóng khoáng, cởi mở, vui tươi; tinh tế, sâu sắc, lãng mạn, mà, đất nước chúng ta lại suy đồi, suy yếu, ô nhiễm và không đáng tự hào đến thế này sao ?
Có thể ai đó đang đọc những dòng này nghĩ rằng, hoặc tỏ ra là nghĩ rằng (để đánh phá tôi): tôi không yêu, không tự hào về dân tộc Việt nam, đất nước Việt nam, thì bạn đã nhầm to rồi. Tôi yêu đất nước này dân tộc này đến nỗi tôi chấp nhận vào tù, chấp nhận vui vẻ sống đời độc thân (99%, do hoàn cảnh đặc biệt, sáng mở mắt ra là thấy công an, tối nhắm mắt đi ngủ lại mơ thấy công an), chấp nhận khả năng mình có thể bị sát hại một cách đê hèn .. v .. v .. để cho từng người dân có quyền nói lên suy nghĩ của chính họ, bằng ngôn từ của chính họ và theo phong cách của riêng họ, cho dù tôi có thể hoàn toàn không đồng ý với họ. Nhưng tôi không thể chịu đựng nổi, khi mà trong hoàn cảnh đất nước hiện nay lại có ai đó thao thao bất tuyệt những giọng điệu tuyên truyền nhảm nhí rằng người Việt nam chúng ta là một dân tốt đẹp đáng tự hào đến nỗi cả thế giới phải ngưỡng mộ và khâm phục. Tôi thấy nhục nhã và lố bịch khi nghe như vậy !
Tất nhiên tôi hoàn toàn hiểu rằng dân tộc nào thời kỳ nào mà chẳng có một số người nào đó tài giỏi văn hoa vượt trội mang lại niềm tự hào cho dân tộc họ. Nhưng xét một cách chung nhất thì tôi dám thẳng thắn và dũng cảm đương đầu với những người có tính tự tôn dân tộc thái quá, mà nói rằng: theo tôi dân tộc Việt nam là một dân tộc có nhiều sai lầm và thấp kém đến nỗi để đi theo một thứ chủ nghĩa ngoại lai, tôn thờ những tên giặc ngoại tàn ác và để cho đất nước tồi tàn như ngày hôm nay.Tôi thương tôi và tôi thương người Việt nam ngay cả trong những sai lầm xấu xa nhưng không đời nào tôi lại có thể coi những điều sai lầm xấu xa tệ hại là đáng tự hào, tôi chưa bị mất trí !
+ Cố gắng hết sức để nhận được sự tham mưu cố vấn chuẩn xác và đúng đắn bằng cách bảo vệ và phát huy dân chủ tối đa, vì nhân dân nhiều người tài giỏi lắm !. Quyết đoán (nếu lúc đó chẳng may tôi lại được/bị an bài giữ một vị trí quyết định trong việc lãnh đạo đất nước Việt nam đang rối tinh rối mù) để sao cho công cuộc tái thiết các giá trị dân chủ và nền kỷ cương trật tự của xã hội được:đơn giản nhất đối với tất cả mọi người, tiết kiệm nhất về mặt tiền bạc và tuyệt đối bảo vệ tối đa môi trường và quyền sở hữu tài sản hợp pháp của người dân; tuyệt đối minh bạch trong mọi hoạt động của nhà nước, đặc biệt là chi tiêu ngân sách, và coi mọi hành xử thiếu minh bạch là một tội nghiêm trọng của các chính khách. Tóm lại là làm đâu dọn đó “Làm là phải gọn, dọn là phải sạch” bắt đầu từ dưới lên trên, từ việc nhỏ đến việc lớn. Chính quyền thì phải chịu trách nhiệm từ trên xuống dưới, từ chính sách mục tiêu thượng tầng xuống việc thực thi cụ thể. Đừng để cho bất kỳ ai phải gánh chịu sai lầm của mình, cho dù người đó “mê muội” xung phong làm vậy. Vì theo tôi, làm việc gì đó một cách cơ bản chung chung thì ai cũng làm được, nên vấn đề không phải là có làm được hay không, mà là làm như thế nào. Cho nên với tôi, mục tiêu cao siêu là cái mà ai cũng có thể giả vờ nói đến để phét lác, lừa dối đãi bôi, còn văn hóa, trí tuệ, trách nhiệm và tình yêu thương sẽ được thể hiện thật sự và đầy đủ trong phương pháp cách thức làm việc để đạt được mục tiêu đó.
2. Chị đánh giá thế nào về vai trò của quần chúng hiện nay đối với vấn đề dân chủ ?
Lê Thị Công Nhân: Phong trào dân chủ hiện nay chưa đến được với quần chúng nhân dân một cách rộng rãi, nhưng nó sẽ đến một cách bất ngờ. Vì nhân dân hiện nay vẫn chưa có được hiểu biết tối thiểu thật sự và đơn giản về chính trị và dân chủ là gì, vì thế mà tôi nói là chưa đến được. Còn nói sẽ đến cách bất ngờ là vì mọi sự căm phẫn đã chứa sẵn và trực chỉ bùng nổ bất kỳ lúc nào, chỉ cần có tự do ngôn luận (bao gồm trong nó là tự do thông tin và báo chí) trong một thời gian ngắn mà theo tôi là không quá 1 năm thì chắc chắn người dân sẽ xuống đường một cách ào ạt để lật đổ chế độ độc tài công an đảng trị của cộng sản ma quỷ này. Cho nên như quý vị cũng thấy rõ rằng, chính quyền cộng sản Việt nam (cả Trung quốc và Bắc hàn) ngày càng điên cuồng chà đạp quyền tự do ngôn luận của người dân, bằng cách siết chặt mọi nguồn thông tin và khả năng phát biểu của dân chúng, một cách tinh vi và vô sỉ. Nên nhớ Việt nam không hề có bất kỳ một tờ báo tư nhân nào. Tất cả chỉ để kéo dài nền độc tài được ngày nào hay ngày đó để vơ vét, bóc lột, tham nhũng, trộm cướp cho đầy túi tham.
Phải công nhận cộng sản quả là thiên tài của mọi loại thiên tài, vì nó có thể làm cho người dân nô lệ tự hào vì được là nô lệ, tự hào vì được cai trị bởi độc tài. Riết rồi người dân lúc nào cũng trong tâm trạng tự hào: tự hào vì đảng, bác; tự hào vì đói nghèo, tự hào vì đi xin viện trợ (thầy giáo dạy luật của tôi từng nói “Việt nam nghèo nhưng muốn viện trợ cứu giúp Việt nam không phải dễ đâu nhé, hơi bị kiêu đấy” . Thậm chí lãnh đạo cộng sản Việt nam còn ngẩng cao đầu kiêu hãnh khi các nước, các tổ chức nhân đạo xin tiếp kiến để bàn về chuyện viện trợ cho dân chúng Việt nam lầm than đói nghèo), tự hào vì các loại nhất thế giới, tự hào vì năm 2006 vào được WTO mà “bọn Nga còn vào sau Việt nam”, tự hào vì có thủ đô thuộc loại rộng nhất trên đời, tự hào vì luôn rình rập được đưa vào bản xếp hạng những nước vi phạm nhân quyền và tôn giáo nhất trên đời, thậm chí lại còn tự hào vì có con đường gốm sứ dài nhất trên đời, dù bụi mù mịt và mùi nước đái khai mù…
Tự hào nhưng không biết mình tự hào vì cái gì, dù như thế nào ta vẫn cương quyết rằng ta là một dân tộc đáng tự hào trên đời dù đến giờ dân nông thôn vùng sâu xa vẫn còn lo đói giáp hạt, trẻ con vẫn cởi truồng bụng õng chạy chơi trên đường làng !
Tóm lại là tôi tự hào vì tôi đã không chịu tự hào theo lệnh của đảng cộng sản và bác Hồ. Tôi tự hào là tôi đã và đang làm cho nhiều người bớt tự hào một cách vô duyên ngớ ngẩn vì không biết tại sao mình tự hào.
Khi nào dân Việt nam thuyên giảm bớt căn bệnh tự hào kỳ cục của mình thì họ sẽ là lực lượng chính tạo nên sức mạnh cho phong trào dân chủ. Vì suy cho cùng, dù tôi có là ai, dù bạn có là gì thì mỗi người cũng chỉ có 1 lá phiếu bầu cử mà thôi. Và chúng ta không thể xuống đường biểu tình thay cho nhau được. Chỉ có số đông quần chúng nhân dân mới tạo được sức mạnh vũ lực thật sự đạp đổ chính quyền độc tài cộng sản. Còn phong trào dân chủ và những người đấu tranh dân chủ là những người tiên phong, mở đường.
3. Vừa rồi, Lý Tống đã xịt hơi cay vào ca sĩ ĐVH. Chị có coi đây là "một cái tát vào mặt cộng sản" như quan niệm của LT ? Từ sau khi vụ việc xảy ra, chị có nhận thấy người dân trong nước (trong chừng mực chị được tiếp xúc) có thái độ khác với chị và các nhà đấu tranh dân chủ khác ?
Lê Thị Công Nhân: Lý Tống có thể coi việc làm của mình là “một cái tát vào mặt cộng sản”, một cú đá ~~~ hoặc một cái nhéo tai ..v..v.. là việc của Lý Tống. Tôi thì cho rằng hành động của Lý Tống thể hiện một sự dễ bị tổn thương ghê ghớm của tuyệt đại đa số người Việt tị nạn chính trị tại nước ngoài trước bất kỳ một hành động hoặc một con người nào mà lại ca ngợi (đúng nghĩa ca hát ngợi khen) nền chính trị Việt nam nói chung và Hồ Chí Minh nói riêng, dù người đó vô tình hay cố ý, có hiểu biết hay thiếu hiểu biết. Và, tôi hoàn toàn cảm thông với sự nhạy cảm đó của kiều bào lưu vong xứ người, vì, tôi, hiện ở trong nước nhưng hoàn toàn cũng có cảm giác dễ bị tổn thương như vậy. Việc hàng ngày hàng giờ phải nghe và nhìn những trò tuyên truyền bỉ ổi của bộ máy tuyên truyền cực kỳ hùng hậu của chính quyền cộng sản Việt nam để ca ngợi nền chính trị độc tài và xác ướp điêu toe (vì làm bằng chất dẻo tổng hợp) Hồ Chí Minh, thật sự là một sự tra tấn rất ổn định mà tôi phải chịu đựng, và chưa biết chắc đến bao giờ mới thoát ra được. Poor me much !
Từ sau khi vụ việc xảy ra, tôi thấy người dân (trong chừng mực tôi tiếp xúc và để ý thấy) không hề có thái độ khác gì với tôi hay với những người đấu tranh dân chủ khác. Sự kiện này được báo chí đỏ khai thác dữ dội theo chỉ đạo của Ban văn hóa tư tưởng Trung ương, theo hướng bôi nhọ Lý Tống và kiều bào nước ngoài. Tôi đã nghe nhiều điều bàn tán trong dân cư vì sự kiện “Lý Tống xịt hơi cay Đàm Vĩnh Hưng” với nhiều ý khác nhau nhưng chủ yếu là 2 nội dung, đại ý là: 1: Sang bên đấy (Mỹ, nước ngoài) thì đừng có dại gì mà ca ngợi cộng sản với bác Hồ, nó đánh cho vỡ mặt ; 2: đảng mình (ý là đảng cộng sản trong nước mình) vẫn nắm quyền thì mình phải sợ thôi, nói ra (nói ra sự phẫn nộ, phản đối) chết với chúng nó (đảng cộng sản) ngay, chứ ra nước ngoài họ ghét như chó (ý chửi đảng cộng sản là chó – theo ngôn từ chửi của Việt nam), bọn này (cộng sản) chỉ còn vài năm nữa thôi.
Chúa chứng giám cho tôi là tôi đã nghe như vậy. Phải mang danh Ngài ra thề, vì sợ công an đảng – còn đảng còn mình vốn đã đầy mặc cảm tự ti thù hằn nay lại nghĩ rằng tôi nói dối thì oan cho tôi quá. Tôi cũng tin chắc rằng lực lượng công an đảng chìm chuyên đi nghe trộm mọi động thái trong dân, cũng hoàn toàn đồng ý với tôi về 2 nội dung nêu trên về thái độ của dân chúng sau sự việc rùm beng “Lý Tống xịt hơi cay Đàm Vĩnh Hưng”.
Với những gì tôi biết về Lý Tống tôi nghĩ rằng Lý Tống thật sự là một người Việt Nam yêu nước và trong nội tâm luôn tràn đầy cảm xúc và những ý tưởng để thể hiện tình yêu theo cách riêng của mình. Nếu sau này có dịp gặp Lý Tống thì tôi tin chắc rằng đó sẽ là một kỷ niệm thú vị, bởi vì tôi rất ngưỡng mộ phi công và luôn đồng cảm với những người chống cộng, đặc biệt là chống cộng triệt để.
(Còn tiếp)
No comments:
Post a Comment
Enter you comment ...