Anh BXQ quý mến,
Hiện giờ này, NS Tô Hải đã tạm ổn, lúc chiều, có bạn đã thông báo cho 2 nhà văn Lê Phú Khải và Phạm đình Trọng (ông Khải thường hay đến thăm NS hơn), và sau khi 2 ông đến (khoảng 5:00 PM) thì NS hứa đồng ý nhập viện.
Tin em vừa mới nhận được là NS đã có thể ăn được ít cháo và uống sữa. Cô Ái cho hay ông thấy phấn chấn tinh thần và có lẽ hôm nay không nhập BV Hoàn Mỹ. Ngày mai thế nào thì chưa biết…
. . . . . . . . . . . .
Anh Q mến,
Hẳn là anh cũng đoán những ngày này, em buồn, phần vì tình cảnh quê hương đất nước ngày một tồi tệ, phần thì chính bản thân em và một số anh em cũng gặp nhiều bất lợi, hạn chế rất nhiều những hoạt động năng động vốn có…em thưa viết thư cho anh cũng vì lẽ đó.
Vận nước ngày một xấu, thì vận mình cũng trôi nổi theo thôi phải không anh? Lại thêm bác Tô Hải không ổn, thực ra trên thực tế, với tuổi tác cao niên như bác Tô Hải thì việc ra đi là có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng riêng em thì vẫn có một linh cảm là ông sẽ rất “lì”, sẽ sống chứ chưa đến nỗi nào đâu?
Trong tâm trạng đó em chỉ sống và làm việc cầm chừng…Những ngày qua, em đọc sách nhiều hơn là online. Em đang đọc Nguyễn Mạnh Côn (Hòa Bình, Nghĩ Gì, Làm Gì?-nxb Đồng Nai, SG 1969); Võ Phiến (Văn Học Miền Nam Tổng Quan- Nxb Văn Nghệ, USA, tháng 7-1988)
Anh ạ, càng đọc, càng tìm hiểu, càng thấm những ý nghĩa chân lý sáng dần ra khi truy tìm lời giải của câu hỏi không bao giờ dứt trong em: tại sao Việt Nam rơi vào tay cộng sản??? và chính vì VC miền bắc thắng Quốc Gia miền Nam năm 1975 mới có thảm cảnh Việt Nam 37 năm nay! Nếu viết ra, giải trình trọn vẹn ý muốn nói, em phải cần ít nhất nửa năm yên tĩnh để hoàn thành. Em ước sao có thể ngồi bên anh để nói nhanh, nói vắn tắt cho anh nghe những khám phá, những tìm tòi rọi sáng do tự mình em lục lại những chứng tích, bút tích của những sĩ phu 1 thời qua bao năm tháng cũ…cộng với 1 quá trình thực chứng đau thương với thực địa cộng sản 37 năm nay chưa 1 ngày nguôi quên của em…nhờ đó, em nghĩ, mình đã tiến sát với thực tại. Em đã thoáng thấy lí do vì sao đó?
Thực tại tàn nhẫn muôn đời vẫn là đời sống con người. Nó bày hết ra, không dấu diếm nhưng vẫn rất bí hiểm.
VN không may gặp quá nhiều ác mệnh nghiệt ngã, cộng với thực tại tàn nhẫn nghìn đời của đời sống, đã cho ra một thảm cảnh bi thương không dứt mãi cho tới ngày hôm nay. Bao thế hệ rường cột hàng đầu trai trẻ sung mãn ngày nào như chính anh là một, giờ đây đã bạc tóc, có người đã vĩnh viễn ra đi (Phạm đình Chương, Nguyễn Hiền, Mai Thảo, Nguyên Sa, Thanh Tâm Tuyền, Ngô Quang Trưởng …) chả lẽ bây giờ đến Tô lão bối của chúng ta cũng đành vì hết thời hạn mà bỏ cuộc, trong khi vấn nạn đau đớn của quê huơng vẫn còn nguyên đó?!!!
Đời sống cứ trôi đi trong lãng quên ngu muội, như hòn đá lăn cuộn không định hướng, chẳng biết về đâu. Biết tìm đâu trên thế gian này những con người biết lì, biết sống và dám dấn thân, dám làm dám nghĩ sao cho ứng hợp đời mình với lý tưởng vì nhân sinh?
Quê hương tan nát, thì ngày ngày soi gương thấy mặt mình méo mó xấu hổ biết bao…Những Nguyễn Thái Học, Nguyễn Khắc Nhu, Đoàn Trần Nghiệp (Ký Con), Phạm Hồng Thái…giờ đây chỉ còn là những nhân vật giả tưởng xa xăm nào chớ chưa hề có thực trong sử Việt?!!!
Nhưng em tin còn 1 cái khác, còn 1 điều “bất khả tri” khác vẫn song hành và âm thầm chờ cơ hội xuất lộ, đó là Vận Nước. Khi mạt vận, thì những điều hay đẹp nhất cũng bị vùi đạp. Khi mạt vận chấm dứt thì những cỏ dại đi nữa cũng sẽ vươn mau thành cành nhánh. Em cứ nhìn mãi sang Nam Hàn (South Korea) và vững tin vào niềm xác tín kia của mình.
Mấy ngày qua chắc anh có theo dõi vụ VC ba đình tàn sát nông dân miền bắc qua các vụ Văn Giang (Hưng Yên), Vụ Bản (Nam Định). VC đang làm những tội ác chưa từng xảy ra trong sử Việt. 1 tập đoàn cai trị bản xứ xâm lăng và cưỡng hiếp chính đồng bào mình, non sông mình.
Cái ác và cái ngu rất mạnh, nó sẽ đi hết lộ trình của nó, nó sẽ cán nát những vật cản đường, khi Ác ngày càng Ác hơn nghĩa là sự tăng tốc đi đến cái kết liễu cũng đang gần kề. Vở kịch bi hài của Việt Nam sắp chấm dứt.
Cách sống và làm việc thực tế nhất bây giờ là không ngừng dùi mài, và chăm chỉ tích lũy năng lượng... trong im lặng, cho ngày mai hành động sắp đến của đoàn người quốc gia đi tái thiết lại quê hương VN sau ngót 70 năm dài ác mộng cộng sản.
Hãy lắng lòng, nhẫn chịu và lạnh lùng chờ…ngày ấy nhất định phải đến!
Hẹn anh thư sau,
Saigon, Thursday, May 10, 2012 7:00 PM
LTC
---------------------------
Anh Q mến,
Trong nhiều ngày qua (sau khi xuất viện về nhà), sức khỏe nhạc sĩ Tô Hải không kém hơn nhưng cũng không khả quan hơn.
Trong tuần trước, ông có viết new entry cho Blog nhưng tay run thao tác không chính xác sao đó…đã xóa hết nội dung mà không hay. Khi cô Ái (vợ nhạc sĩ) mở ra để post lên Blog thì thấy trong file word ấy không có nội dung. Thế là ông đành bỏ, nằm nghỉ, hẹn tuần này sẽ có new entry…
Bỗng nhiên 2 ngày qua ông không ăn được, và cho tới sáng nay ông thấy trong người không ổn, cô Ái muốn đưa ông nhập lại BV Hoàn Mỹ, nhưng ông không chịu. Ông còn nói muốn gọi bạn bè đến để ông giã từ.
Tin tức mà em có được trên đây chỉ cách đây 10phut, và vội vàng email cho anh ngay.
Em có nhắn với nhạc sĩ là hãy cố lên chứ không được buông xuôi, nhưng ngay khi em ngồi typing những dòng này cho anh thì ông vẫn không chịu đi BV.
Tạm thông báo vội vài dòng cho anh rõ, có tin mới là em cập nhật cho anh ngay.
Thân,
LTC
Saigon, May 10, 2012 2:20 PM
-
Hiện giờ này, NS Tô Hải đã tạm ổn, lúc chiều, có bạn đã thông báo cho 2 nhà văn Lê Phú Khải và Phạm đình Trọng (ông Khải thường hay đến thăm NS hơn), và sau khi 2 ông đến (khoảng 5:00 PM) thì NS hứa đồng ý nhập viện.
Tin em vừa mới nhận được là NS đã có thể ăn được ít cháo và uống sữa. Cô Ái cho hay ông thấy phấn chấn tinh thần và có lẽ hôm nay không nhập BV Hoàn Mỹ. Ngày mai thế nào thì chưa biết…
. . . . . . . . . . . .
Anh Q mến,
Hẳn là anh cũng đoán những ngày này, em buồn, phần vì tình cảnh quê hương đất nước ngày một tồi tệ, phần thì chính bản thân em và một số anh em cũng gặp nhiều bất lợi, hạn chế rất nhiều những hoạt động năng động vốn có…em thưa viết thư cho anh cũng vì lẽ đó.
Vận nước ngày một xấu, thì vận mình cũng trôi nổi theo thôi phải không anh? Lại thêm bác Tô Hải không ổn, thực ra trên thực tế, với tuổi tác cao niên như bác Tô Hải thì việc ra đi là có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng riêng em thì vẫn có một linh cảm là ông sẽ rất “lì”, sẽ sống chứ chưa đến nỗi nào đâu?
Trong tâm trạng đó em chỉ sống và làm việc cầm chừng…Những ngày qua, em đọc sách nhiều hơn là online. Em đang đọc Nguyễn Mạnh Côn (Hòa Bình, Nghĩ Gì, Làm Gì?-nxb Đồng Nai, SG 1969); Võ Phiến (Văn Học Miền Nam Tổng Quan- Nxb Văn Nghệ, USA, tháng 7-1988)
Hòa Bình... Nghĩ Gì? Làm Gì?, Nguyễn Mạnh Côn, Đồng Nai xb, Saigon 1969 =>right click and open in new tab to see full size |
Lời Giới Thiệu của NXB =>right click and open in new tab to see full size |
Anh ạ, càng đọc, càng tìm hiểu, càng thấm những ý nghĩa chân lý sáng dần ra khi truy tìm lời giải của câu hỏi không bao giờ dứt trong em: tại sao Việt Nam rơi vào tay cộng sản??? và chính vì VC miền bắc thắng Quốc Gia miền Nam năm 1975 mới có thảm cảnh Việt Nam 37 năm nay! Nếu viết ra, giải trình trọn vẹn ý muốn nói, em phải cần ít nhất nửa năm yên tĩnh để hoàn thành. Em ước sao có thể ngồi bên anh để nói nhanh, nói vắn tắt cho anh nghe những khám phá, những tìm tòi rọi sáng do tự mình em lục lại những chứng tích, bút tích của những sĩ phu 1 thời qua bao năm tháng cũ…cộng với 1 quá trình thực chứng đau thương với thực địa cộng sản 37 năm nay chưa 1 ngày nguôi quên của em…nhờ đó, em nghĩ, mình đã tiến sát với thực tại. Em đã thoáng thấy lí do vì sao đó?
Thực tại tàn nhẫn muôn đời vẫn là đời sống con người. Nó bày hết ra, không dấu diếm nhưng vẫn rất bí hiểm.
VN không may gặp quá nhiều ác mệnh nghiệt ngã, cộng với thực tại tàn nhẫn nghìn đời của đời sống, đã cho ra một thảm cảnh bi thương không dứt mãi cho tới ngày hôm nay. Bao thế hệ rường cột hàng đầu trai trẻ sung mãn ngày nào như chính anh là một, giờ đây đã bạc tóc, có người đã vĩnh viễn ra đi (Phạm đình Chương, Nguyễn Hiền, Mai Thảo, Nguyên Sa, Thanh Tâm Tuyền, Ngô Quang Trưởng …) chả lẽ bây giờ đến Tô lão bối của chúng ta cũng đành vì hết thời hạn mà bỏ cuộc, trong khi vấn nạn đau đớn của quê huơng vẫn còn nguyên đó?!!!
Đời sống cứ trôi đi trong lãng quên ngu muội, như hòn đá lăn cuộn không định hướng, chẳng biết về đâu. Biết tìm đâu trên thế gian này những con người biết lì, biết sống và dám dấn thân, dám làm dám nghĩ sao cho ứng hợp đời mình với lý tưởng vì nhân sinh?
Quê hương tan nát, thì ngày ngày soi gương thấy mặt mình méo mó xấu hổ biết bao…Những Nguyễn Thái Học, Nguyễn Khắc Nhu, Đoàn Trần Nghiệp (Ký Con), Phạm Hồng Thái…giờ đây chỉ còn là những nhân vật giả tưởng xa xăm nào chớ chưa hề có thực trong sử Việt?!!!
Nhưng em tin còn 1 cái khác, còn 1 điều “bất khả tri” khác vẫn song hành và âm thầm chờ cơ hội xuất lộ, đó là Vận Nước. Khi mạt vận, thì những điều hay đẹp nhất cũng bị vùi đạp. Khi mạt vận chấm dứt thì những cỏ dại đi nữa cũng sẽ vươn mau thành cành nhánh. Em cứ nhìn mãi sang Nam Hàn (South Korea) và vững tin vào niềm xác tín kia của mình.
Mấy ngày qua chắc anh có theo dõi vụ VC ba đình tàn sát nông dân miền bắc qua các vụ Văn Giang (Hưng Yên), Vụ Bản (Nam Định). VC đang làm những tội ác chưa từng xảy ra trong sử Việt. 1 tập đoàn cai trị bản xứ xâm lăng và cưỡng hiếp chính đồng bào mình, non sông mình.
Cái ác và cái ngu rất mạnh, nó sẽ đi hết lộ trình của nó, nó sẽ cán nát những vật cản đường, khi Ác ngày càng Ác hơn nghĩa là sự tăng tốc đi đến cái kết liễu cũng đang gần kề. Vở kịch bi hài của Việt Nam sắp chấm dứt.
Cách sống và làm việc thực tế nhất bây giờ là không ngừng dùi mài, và chăm chỉ tích lũy năng lượng... trong im lặng, cho ngày mai hành động sắp đến của đoàn người quốc gia đi tái thiết lại quê hương VN sau ngót 70 năm dài ác mộng cộng sản.
Hãy lắng lòng, nhẫn chịu và lạnh lùng chờ…ngày ấy nhất định phải đến!
Hẹn anh thư sau,
Saigon, Thursday, May 10, 2012 7:00 PM
LTC
---------------------------
Anh Q mến,
Trong nhiều ngày qua (sau khi xuất viện về nhà), sức khỏe nhạc sĩ Tô Hải không kém hơn nhưng cũng không khả quan hơn.
Trong tuần trước, ông có viết new entry cho Blog nhưng tay run thao tác không chính xác sao đó…đã xóa hết nội dung mà không hay. Khi cô Ái (vợ nhạc sĩ) mở ra để post lên Blog thì thấy trong file word ấy không có nội dung. Thế là ông đành bỏ, nằm nghỉ, hẹn tuần này sẽ có new entry…
Bỗng nhiên 2 ngày qua ông không ăn được, và cho tới sáng nay ông thấy trong người không ổn, cô Ái muốn đưa ông nhập lại BV Hoàn Mỹ, nhưng ông không chịu. Ông còn nói muốn gọi bạn bè đến để ông giã từ.
Tin tức mà em có được trên đây chỉ cách đây 10phut, và vội vàng email cho anh ngay.
Em có nhắn với nhạc sĩ là hãy cố lên chứ không được buông xuôi, nhưng ngay khi em ngồi typing những dòng này cho anh thì ông vẫn không chịu đi BV.
Tạm thông báo vội vài dòng cho anh rõ, có tin mới là em cập nhật cho anh ngay.
Thân,
LTC
Saigon, May 10, 2012 2:20 PM
-
No comments:
Post a Comment
Enter you comment ...