. .

Friday, January 14, 2011

Thư thứ hai gửi Nguyễn Đắc Xuân - Bằng Phong Đặng văn Âu

LTC: Ông BP Đặng văn Âu viết thư riêng mà tóm hết vấn đề của Việt Nam, ông viết hay thiệt!!! Nhạc sỹ Tô Hải cho tôi hay, ông BP Đặng văn Âu là chủ Web Trời Nam...

...tao tuy là dân Mỹ, nhưng máu huyết tao vẫn là Việt Nam, mồ mả tổ tiên, cha mẹ tao vẫn còn nằm trên đất Việt Nam. Nghĩ tới những người cùng máu huyết, mồ mả tổ tiên, cha mẹ bị thằng Tầu chà đạp, làm sao tao nguôi được mối hận này? Tao ghét nhất cái luận điệu cộng sản đổ tội cho những người ngoài này đòi hỏi nhân quyền cho xứ sở là phần tử chống Tổ Quốc! Núp đằng sau Tổ Quốc, làm chuyện tồi bại nhưng hễ ai động đến chủ nghĩa xã hội là đưa chiêu bài Tổ Quốc ra chống đỡ! Chưa có một nhà cầm quyền nào trên thế giới lại có hành vi tồi bại như cái đảng Cộng sản VN!...
Thư thứ hai gửi Nguyễn Đắc Xuân
Bằng Phong Đặng văn Âu

Nguồn: http://www.danchimviet.info/archives/25486 , 01:05:am 14/01/11

Thành phố Houston, Tiểu bang Texas, ngày 14 tháng 1 năm 2011

Nguyễn Đắc Xuân,

Ngày 20 tháng 12 vừa qua, sau khi viết xong thư hồi âm mày, tao liền email cho mày với lời nhắn: Xuân ơi! Tao vừa viết thư cho mày xong, nay gửi để mày đọc. Tao không chửi mày đâu! Chỉ nói cho mày hiểu để mày hãy ra khỏi cơn mê. Từ đầu đến cuối bức thư, tao không hề lên án mày. Tao dẫn chứng những dữ kiện lịch sử để mày hiểu rằng Hoa Kỳ từng cứu nhiều quốc gia trên thế giới thoát khỏi nạn độc tài; chứ Hoa Kỳ không phải là “quân xâm lược” như bộ máy tuyên truyền cộng sản rêu rao.
Dụng ý của tao là để gỡ tội cho mày. Trên phương diện pháp lý hay đạo đức, một người phạm tội mà không ý thức việc mình làm thì được giảm khinh. Đó là trường hợp ngộ sát nhẹ tội hơn cố sát. Không ngờ một giờ sau mày đáp lại bằng luận điệu tự kiêu rất chủ quan, không một chút tỏ ra sám hối vì đã phạm vào tội ác: “Âu ơi, Tau tỉnh vô cùng. Mi cứ yên chí, thằng Chiếu chưa bao giờ mê cả. Tau không tỉnh làm sao viết được những bài phản biện như mi đã đọc. Ngựa đang chạy trên đường đua, đường còn dài chưa thể biết được con ngựa nào sẽ đến được đích. Tau với mi tốt nhất là nói chuyện bạn bè chơi. Tau hy vọng bọn mình còn có dịp gặp nhau trước khi chết. Thằng Chiếu.
Năm 2009, nhân vụ họa sĩ Trịnh Cung viết bài “Trịnh Công Sơn và tham vọng chính trị” gây xôn xao dư luận, có một số người ở Miền Nam đi theo Việt Cộng, những kẻ chưa hề tỏ ra một chút ăn năn vì nhúng tay vào tội ác, khiến cho hàng triệu người Miền Nam bất kể chết chóc ùa nhau ra biển đi tìm sự sống, lại viết bài bênh vực Trịnh Công Sơn và xỉ vả Trịnh Cung thậm tệ. Thấy thế, tao bèn viết bài “Trịnh Công Sơn, một thiên tài âm nhạc đồng lõa với tội ác” đăng trên các trang mạng để nói rằng Trịnh Công Sơn tuy không phải là cộng sản, (không thể là cộng sản), nhưng Sơn là một người yếu đuối, không giữ cái nhân cách phải có của người nghệ sĩ chân chính. Cuối bài viết, tao ghi cả địa chỉ email của tao. Do có địa chỉ email của tao, vào ngày 17 tháng 4 năm 2009, mày gửi cho tao một cái email, trong đó còn “CC” cho bác sĩ Tôn thất Sơn với lời lẽ như sau: “Âu ơi, Sơn ơi, Mi chịu khó đọc bài ni rồi sẽ có nhiều chuyện mi có thể lên án tiếp. Thằng Chiếu của mi.”. Tao đã không thèm trả lời mày vì mày vẫn giữ luận điệu ngoan cố trong bài viết “phản biện” chống lại Trịnh Cung. Cái luận điệu mà mày đã sử dụng khi phịa ra những tình tiết “giật gân” để mạ lỵ gia đình cố Tổng thống Ngô Đình Diệm, nào là phòng ngủ của bà Ngô Đình Nhu tiếp giáp với phòng ngủ của Tổng thống Diệm và nào là tường trong phòng ngủ bà Nhu có kính (gương) bao bọc chung quanh với chiếc ghế khoái lạc. Sự bịa đặt bỉ ổi đó của mày lúc bấy giờ, tao đã nhận thấy mày là người vô nhân cách, mà mày lại ôm tham vọng làm “nhà sử học” thì nguy cho tương lai tuổi trẻ Việt Nam vô cùng.
Cho đến khi tao đọc trên bản kiến nghị của các nhà trí thức chủ xướng trang mạng Bauxitevn yêu cầu Đảng Cầm quyền Việt Nam ngưng cho khai thác quặng nhôm ở Tây Nguyên có bà Nguyễn thị Bình, Lê Hiếu Đằng … và mày ký tên, tao mới viết cho mày một cái email để khuyên mày cùng những người đã âm mưu với Miền Bắc giật sập chế độ Miền Nam phải hành động cụ thể; nếu chỉ ký tên không mà thôi thì chẳng ăn thua gì. Bởi vì những Nguyễn thị Bình, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Ngô Hiếu Đằng …  và những thứ như mày là thủ phạm chính trong việc phá hoại Miền Nam để dâng cho Cộng Sản Miền Bắc, thì khoáng sản Tây Nguyên ngày nay mới rơi vào tay Trung Cộng.
Tao tưởng mày cũng nhìn nhận điều đó để tỏ ra hối hận, ăn năn, để chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ. Chẳng ngờ mày ngụy biện bằng cái câu “Đất nước bị ngoại xâm, bị chia cắt, tau tham gia kháng chiến đánh đuổi ngoại bang, thống nhất đất nước. Như thế là tau thấy hoàn thành nhiệm vụ của người học sử và viết sử VN.”. Tao nói thẳng với mày rằng cả cái Đảng Cộng Sản Việt Nam của mày, chẳng có người nào học sử cả. Còn viết sử thì bóp méo Sự Thật theo quan điểm duy vật biện chứng nhằm mục đích tuyên truyền, chứ không phải sử. Tại sao tao dám khẳng định như vậy, mày biết không?
Nếu có học sử thì ông Hồ Chí Minh không bao giờ kết nghĩa anh em với kẻ thù truyền kiếp Phương Bắc, một kẻ thù từ nhiều ngàn năm không ngừng nuôi tham vọng tóm thâu Đất Nước ta thành châu quận của chúng, đồng hóa dân ta thành người Hán. Nếu có học lịch sử, Hồ Chí Minh phải biết rằng cứ mỗi lần dân ta chia rẽ thì lập tức Trung Hoa cử đại binh sang xâm lăng. Trong thời gian ký kết hiệp định Genève, Phạm văn Đồng cũng đã tỏ ra cay đắng với cái đểu cáng của Chu Ân Lai rồi. Thế mà Miền Bắc vẫn đi xin súng ống, đạn dược của Tầu để xâm lăng Miền Nam bằng vũ lực cho kỳ được, gây nên cuộc binh đao huynh đệ tương tàn đưa đến nguy cơ khốc hại mất nước như ngày hôm nay.
Võ Nguyên Giáp từng là thầy dạy sử tại trường Thăng Long, Hà Nội, từng nuôi tham vọng trở thành Napoléon Bonaparte – một thiên tài quân sự của Pháp – cũng chẳng hề biết Napoléon nói gì về nước Tàu. Mày có biết Napoléon từng cảnh báo nhân loại điều gì không? Napoléon đã nói: “Đừng bao giờ đánh thức con vật khổng lồ (the sleeping giant) đó dậy. Bởi vì khi thức dậy, nó sẽ làm rung chuyển cả thế giới”. Và Tây Phương từng đề cao cảnh giác Họa Da Vàng, mày có biết không? Họa Da Vàng là Trung Cộng đó; chứ không phải mấy anh Da Vàng Việt Nam, Thái Lan, Nam Dương, Nhật Bản …
Tao cũng đã từng viết: “Số phận dân tộc Việt Nam là số phận ăn mày, số phận con rệp, nên mới bị thống trị bởi chủ nghĩa cộng sản”. Mày có cần tao nhắc lịch sử không, hả Nguyễn Đắc Xuân?
– Nếu Việt Nam bị Thực dân Anh đô hộ thì nước Việt Nam không bị rơi vào tai họa cộng sản. Bằng cớ là các thuộc địa của Anh, không một nước nào bị cộng sản cai trị. Thực dân Anh chẳng tốt lành gì hơn Thực dân Pháp, nhưng Thực dân Anh sáng suốt hơn, thức thời hơn Thực dân Pháp.
– Nếu Thực dân Pháp chấp nhận đơn xin của Hồ Chí Minh vào học trường Thuộc Địa, sau đó tuyển Hồ Chí Minh làm Mật thám, thì Hồ Chí Minh sẽ không đi làm anh bồi tầu thủy tha phương cầu thực để trở thành tay sai đắc lực của Nga Tầu. Ông Hồ sẽ giúp Pháp giết không còn một mống cộng sản.
– Sau khi hai quả bom nguyên tử của Hoa Kỳ ném xuống Hiroshima và Nagasaki tháng 8 năm 1945, Nhật đầu hàng Đồng Minh. Viên Đại sứ người Nhật ở Đông Dương đề nghị giúp Thủ tướng Trần Trọng Kim tiêu diệt toàn bộ CSVN, nhưng Cụ Kim từ chối và nói rằng đây là chuyện nội bộ của Việt Nam, hãy để người Việt Nam tự giải quyết với nhau. Nếu Cụ Kim biết rằng tai họa do Cộng sản gây ra cho dân tộc Việt Nam ghê gớm như ngày hôm nay thì Cụ đã đồng ý với lời đề nghị của Nhật rồi!?
– Nếu Mao Trạch Đông không thắng Tưởng Giới Thạch vào năm 1949 thì Hoa Lục không thành nước Cộng sản và Trung Hoa không trở thành hậu phương lớn của Đảng Cộng Sản Việt Nam, thì làm gì có chiến thắng Điện Biên Phủ?
–  Nếu Richard Nixon tiếp tục ném bom Miền Bắc thêm vài ngày nữa, Miền Bắc chắc chắn phải đầu hàng (Đó là tiết lộ trong hồi ký của Võ Nguyễn Giáp), thì làm gì có Đại Thắng Mùa Xuân năm 1975?
Đây là trích đoạn từ tác phẩm của ông Võ Nguyên Giáp: “What we still don’t understand is why you Americans stopped the bombing of Hanoi. You had us on the ropes. If you had pressed us a little harder, just for another day or two, we were ready to surrender! It was the same at the battles of TET. You defeated us! We knew it, and we thought you knew it. But we were elated to notice your media was definitely helping us. They were causing more disruption in America than we could in the battlefields. We were ready to surrender. You had won!”(Điều mà chúng tôi không hiểu là tại sao Hoa Kỳ ngưng oanh tạc Hà Nội. Hoa Kỳ đã treo cổ chúng tôi. Chỉ cần nhấn thêm một chút, chừng một hay hai ngày là chúng tôi đầu hàng. Cũng giống như trận Tết Mậu Thân, Hoa Kỳ đã đánh bại chúng tôi. Chúng tôi biết chắc điều đó và tin rằng Hoa Kỳ cũng biết. Nhưng chúng tôi nhận ra rằng truyền thông của Hoa Kỳ đã giúp chúng tôi. Truyền thông đã tác hại nước Mỹ hơn chúng tôi gây ra trên chiến trường. Chúng tôi sẵn sàng đầu hàng. Các ông đã chiến thắng). Sự tiết lộ này phù hợp với những gì mà các người bà con của tao ở ngoại Bắc vào Nam kể sau tháng Tư năm 1975. Nói như thế này thì hơi dung tục một chút, nhưng cũng phải nói ra: Đảng Cộng Sản thống trị được Việt Nam chẳng qua giống như chó ngáp phải ruồi! Không có gì gọi là tài giỏi để huyênh hoang tự đắc “đỉnh cao trí tuệ loài người”!
Những dữ kiện vừa nêu trên có phải đúng là sự rủi ro của số phận dân tộc Việt Nam? Nhưng điều đau đớn hơn hết khiến cho Hồ Chí Minh thực hiện thành công cái chủ nghĩa cộng sản tàn bạo, bất nhân, dối trá, bịp bợm trên đất nước là tại vì trí thức Việt Nam … ngu! Mày đừng nghe tao nói thế, mà cho tao là đứa dám vô lễ với các bậc trí tuệ hàng đầu của Tổ Quốc. Tao vẫn tin rằng sự thông thái ở nơi con người xuất chúng là do sự hun đúc từ khí thiêng sông núi, từ anh linh của tiền nhân. Hơn nữa, tao không phải là cộng sản để đánh giá “trí thức không bằng cục phân”. Nhưng hình như Đất Nước ta ở vào thời kỳ bị quỷ ám thế nào đó, khiến cho cái trí tuệ Việt Nam trở nên mù quáng, u mê!
Để tao kể câu chuyện liên quan trong họ hàng tao cho mày nghe: “Khi đọc thấy trên báo lời phát biểu của bác sĩ Nguyễn Khắc Viện rằng “vô sản không đáng sợ bằng vô học” và ông đòi đi làm một cuộc cách mạng mới, tao đã gọi điện thoại cho ông ở Việt Nam. “Thưa anh, em là Âu đây, em anh Đặng văn Châu đây!” Bác sĩ Viện còn ngần ngừ một chút, rồi cất tiếng: “À, à … Mình nhớ ra rồi. Sau năm 1975, mình vào Sài Gòn và có đến thăm Châu. Mình hỏi thăm Âu thì Châu cho mình biết rằng Âu đã đi ra nước ngoài. Mình bảo tốt!”. Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện là anh ruột bà chị dâu cả của tao. Nhà ông anh thứ của tao – Đặng văn Châu –  ở số 57D, đường Tú Xương (tức là Thévenet cũ), Sài Gòn, nơi mà mày đã theo chân kịch tác gia Vũ Khắc Khoan và nhà báo Hiếu Chân Nguyễn Hoạt đến mời ông anh tao làm báo, sau khi Tổng thống Ngô Đình Diệm bị lật đổ, mày còn nhớ hay mày đã quên? Lúc bấy giờ, bộ mặt mày tỏ ra quan trọng, tao đã nhìn thấy. Tao nói với bác sĩ Viện: “Có lẽ anh đừng nên hô hào làm cuộc cách mạng mới. Bởi vì anh chỉ có thể là học giả thông thái; chứ anh không thể là nhà chính trị! Cuộc cách mạng anh theo Hồ Chí Minh đã khiến cho cả nước khốn đốn, điêu đứng! Bây giờ anh còn đòi làm cuộc cách mạng khác nữa thì Việt Nam chỉ còn có nước tiêu vong. Em đề nghị anh nên nghỉ ngơi là vừa!”. Bác sĩ Viện thở dài: “Quả tình là mình ngây thơ thật, Âu ạ!”. Tao cãi: “Không! Anh không ngây thơ!”. Bác sĩ Viện mấy lần tiếp tục lặp lại xác quyết: “Mình ngây thơ thật đấy, Âu ạ!”. Tao vẫn tiếp tục cãi và cuối cùng nói: “Không! Anh không ngây thơ …! Mà anh …ngu!”.
Mày có biết tại sao tao dám nói “hỗn hào” với vị bác sĩ lớn tuổi, nổi tiếng uyên bác không? Tại vì ông cụ thân sinh bác sĩ Viện  – Hoàng giáp Nguyễn Khắc Niêm – một vị quan chuyên ngành giáo dục (Tế Tửu Trường Quốc Tử Giám), một vị quan nổi tiếng thanh liêm, không liên hệ gì đến việc cai trị mà bị đảng cộng sản đem ra đấu tố cho tới chết vào năm 1953. Cô con gái là Nguyễn Phương Thảo đứng ra đấu tố cha, bác sĩ Viện vẫn thờ “Bác Hồ” như ông Thánh sống, không phải là ngu, thì là gì?
Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện, một vị bác sĩ y khoa, lại nổi tiếng là nhà văn hóa mà nhắm mắt đi theo cộng sản, ngưỡng mộ ông Hồ Chí Minh – người ra lệnh giết cha mình – là một điều hết sức tai hại. Bởi vì lớp hậu sinh sẽ lý luận rằng con người thông thái như Nguyễn Khắc Viện còn đi theo cộng sản, huống chi là mình? Ông Hồ Chí Minh giống như vị pháp sư có lắm quyền phép ma quỷ làm mê muội nhiều người cực kỳ thông minh.
Ông Nguyễn Kiến Giang đi làm cách mạng từ đời ông, đời cha đến đời mình, bị cộng sản hành hạ, bị cùm vào ngục tối, vẫn khăng khăng bảo rằng chủ nghĩa cộng sản là đúng, chỉ có người thi hành là sai!
Bộ mặt tàn ác, bất nhân của cộng sản đã hiển thị từ 1953 trong Cải Cách Ruộng Đất long trời lở đất, khiến gần một triệu người Miền Bắc phải lìa bỏ mồ mả tổ tiên, cơ nghiệp, ruộng vườn một đời tạo dựng để vào Miền Nam tìm tự do, cũng không đủ sức mở mắt những nhà trí thức như luật sư Nguyễn Hữu Thọ, luật sư Trịnh Đình Thảo, luật sư Ngô Bá Thành (nhũ danh Phạm thị Thanh Vân, con gái bác sĩ thú y Phạm văn Huyến), bác sĩ Dương Quỳnh Hoa, kiến trúc sư Huỳnh Tấn Phát, giáo sư Tôn thất Dương Kỵ, Tôn thất Dương Tiềm … và nhiều nhân vật có địa vị cao trong xã hội nữa. Có bằng cấp, có địa vị xã hội nhưng tầm nhận thức quá thấp kém! Bảo kém chưa đủ! Phải nói là ngu mới đúng!
Lại thêm các lãnh đạo tôn giáo như nhà sư Trí Quang, Nhất Hạnh … và linh mục như Nguyễn Ngọc Lan, Chân Tín… Là lãnh đạo tôn giáo, các vị ấy phải biết rằng cộng sản coi các tôn giáo là thuốc phiện, chúng sẽ tận diệt tôn giáo chứ! Thế thì tại sao họ đòi đuổi Mỹ về nước, đòi hòa bình bất cứ giá nào? Tại sao chỉ đòi Miền Nam buông súng, mà không đòi Miền Bắc rút quân xâm lăng, mặc dầu tất cả những đứa con nít ở Miền Nam đều biết Mặt Trận Giải Phóng là công cụ của cộng sản Miền Bắc? Có phải sự đòi hỏi kiểu đó là gian lận không?
Nhân thể nhắc đến Trí Quang, tao nhớ ông Đại Úy VNCH còn cho tao biết mày viết trong cuốn nhật ký của mày về việc mày giả trang làm đàn bà lẻn vào chùa để trao cho Trí Quang chỉ thị của Trung Ương Cục Miền Nam. Mày còn nhớ chỉ thị gì Trung Ương Cục ra lệnh cho thầy mày không? Tao không có chứng cớ gì để bảo Trí Quang là cộng sản; nhưng hành động hô hào Phật tử mang bàn thờ xuống đường cản lối hành quân của Quân đội; gây rối liên tục ở hậu phương khiến cho tình hình chính trị bất ổn, thì mày hãy nói cho tao nghe Trí Quang ở phía nào?
Hầu hết những trí thức, văn nghệ sĩ danh tiếng, con nhà tiểu từ sản đều tham gia Mặt trận Việt Minh giúp Hồ Chí Minh đánh Pháp. Thành phần vô sản chưa biết đọc, biết viết thì làm gì biết chiến lược, chiến thuật để đánh Tây? Thế nhưng khi thành công, cộng sản đã chà đạp trí thức một cách dã man. Trí thức nào đầu hàng Đảng thì trở thành bồi bút nịnh bợ một cách vô liêm sỉ. Cộng sản khủng bố, dùng miếng ăn để hạ phẩm giá con người, biến con người thành con vật. Hành động trắng trợn đó đã xảy ra trên đất Bắc, đã được cụ Hoàng văn Chí viết ra trong tác phẩm “Trăm Hoa Đua Nở” từ năm 1959, tại sao trí thức, lãnh đạo tôn giáo ở Miền Nam còn u mê chạy theo cộng sản? Mày có biết mày chạy theo các sư tranh đấu để ngày nay các tăng nhân Tu Viện Bát Nhã của Thiền sư Nhất Hạnh bị Công An Cộng Sản hành hung mà mày đứng trơ mắt nhìn? Đáng lý ra hạng trí thức “chạy theo” đó phải gục mặt xuống, ăn năn, hối lỗi. để được đồng bào khoan thứ mới phải! Lý lẽ gì mà mày đòi phản biện?
Chủ nghĩa cộng sản là chủ nghĩa quốc tế, do Liên Xô và Trung Cộng đứng đầu. Đảng Cộng Sản Việt Nam hoạt động theo hệ thống hàng dọc, tức là mọi công tác Đảng đều phải báo cáo cho Anh Hai Nga, anh Ba Tầu. Ông Hồ Chí Minh không những ra lệnh thủ tiêu những nhà ái quốc Việt Nam yêu nước, mà còn vâng lệnh Staline thanh toán đảng viên cộng sản thuộc Đệ Tứ nữa. Khẩu hiệu “Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc” chỉ là trò bịp bợm, đúng không? Ngày nay trên các tờ công văn, kiến nghị, đơn khiếu nại đều ghi hàng chữ “Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc” mà không biết xấu hổ ư? Độc lập hồi nào?
Thực tiễn là cuốn sách sống động mở ra trước mắt cho mọi người; chứ đâu có gì là cao siêu huyền bí? Đâu cần phải có bằng cấp mới nhìn thấy dã tâm cộng sản? Năm 13 tuổi khi được tin hai ông bác, một ông chú bị đấu tố cho tới chết là tao đã ghê tởm cái bất nhân của cộng sản rồi. Nhà văn Dương Thu Hương lớn lên ở Miền Bắc, bị nhồi sọ bởi chủ nghĩa cộng sản, nhưng khi vào Nam sau Tháng Tư 1975, bà vào tiệm sách trông thấy những tác phẩm cộng sản như Tư Bản Luận, Tuyên Ngôn Cộng Sản bày bán công khai, thì tức khắc bà nhận ra ngay Miền Nam có tự do. Bà đã ngồi xuống vệ đường, ôm mặt khóc và nguyền rủa cộng sản đã bịp bợm, lừa dối bà. Nếu các ông Tướng cầm quân xâm lăng Miền Nam đều sớm có nhận thức và lòng yêu nước như nhà văn Dương Thu Hương, họ phải kéo quân quay trở lại Hà Nội để bắt bọn Lê Duẩn, Lê Đức Thọ và băng đảng ra trước vành móng ngựa vì tội lừa dối đồng bào Miền Bắc để gây nên cuộc chiến tranh đẫm máu vừa qua. Nước Việt Nam nay đã biến thành một trong những Con Rồng Châu Á, chứ đâu đến nỗi cắn răng chịu nhục vì bị bọn Tầu bắt nạt?!
Những trí thức tháp ngà như Jean-Paul Sartre, như Bertrand Russell … vì không chứng kiến thực tế mới đi bênh vực kẻ ác. Có hồi ông Sartre mắng: “kẻ nào chống cộng sản là con chó”, tại vì ông ta chưa từng chứng kiến cảnh tượng cộng sản hành quyết ông phu xe vô tội như tao chứng kiến! (Từ Chợ Cống, nơi mày ở tới làng Phổ Nam không bao xa. Mày hãy tới làng Phổ Nam, giáp giới làng Phổ Thượng hỏi xem có ông phu xe kéo tên là Chu bị cộng sản chém đầu vào khoảng năm 1950 – 1951 thì mày biết ngay tao nói thật hay tao nói điêu). Còn những thanh niên Việt Nam có điều kiện đi du học nước ngoài, bày đặt bắt chước xu hướng tả khuynh Tây Phương để chứng tỏ mình là trí thức, lên án cuộc chiến đấu tự vệ của quân dân Miền Nam thì hoặc là vì ngu hoặc là vì gian lận, không có sự lương thiện tối thiểu của người trí thức chân chính! Mày có hiểu vì sao tao nói thế không, Xuân?
Sau khi Miền Nam bị cộng sản xâm chiếm, hàng triệu người Việt Nam liều chết nhào ra biển đi tìm tự do bất chấp gió to sóng cả, bão táp, hải tặc. Những người ra đi gồm các thành phần trung lưu, nghèo khổ và có cả cán bộ cộng sản tỉnh ngộ. Thế giới gọi đó là cuộc bỏ phiếu bằng chân, đã thức tỉnh lương tâm nhân loại. Jean-Paul Sartre hối hận, bèn đi đến các đảo để vỗ về, giúp đỡ thuyền nhân. Ca sĩ Joan Baez phản chiến nổi tiếng cũng giác ngộ, cô mời những người danh tiếng cùng ký bản tuyên cáo tố giác chính sách diệt chủng của Cộng Sản Việt Nam trước loài người. Trong khi ấy, các nhà trí thức tả khuynh Việt Nam ủng hộ cộng sản, các lãnh tụ tôn giáo Việt Nam tiếp tay Miền Bắc xâm lăng Việt Nam Cộng Hòa thì im lặng, không tỏ ra một chút ân hận hay sám hối về hành động a tòng với cái ác. Những Jean-Paul Sartre, Joan Baez tỏ ra hối hận vì họ thật sự có lòng nhân đạo, nhưng chưa chứng kiến tận mắt cái ác của cộng sản. Còn những nhà trí thức Việt Nam thân Cộng, các lãnh đạo tôn giáo Việt Nam thân Cộng từng biết cái ác của cộng sản mà vẫn chạy theo, là vì ngu hoặc vì là gian lận nên không có cái lương thiện để ăn năn, hối hận. Mày thuộc vào hạng người vừa ngu, vừa gian lận đó.
Này Nguyễn Đắc Xuân,
Lẽ ra mày phải tỏ ra ăn năn, hối hận về việc mày gây tang tóc cho đồng bào ở Huế để nghiệp chướng của mày vơi đi. Mày đã không làm, mày lại càng gây thêm nghiệp chướng. Mày muốn được người ta gọi là nhà sử học, nhà Huế học phải không? Cộng sản là một tuồng nói dối từ trên xuống dưới, ai dám nói thật thì bị bỏ tù. Mày có đủ cái dũng để viết SỰ THẬT không, mà đòi viết sử?
Tao chỉ đọc bài mày tìm tòi, điều tra sự thất lạc cái nghiên mực “Tức Mặc Hầu” của vua Tự Đức là thấy ngay cái bản chất cộng sản ăn gian nói dối của mày. Cụ Vương Hồng Sển là người chơi đồ cổ được đánh giá như một nghệ sĩ tài tử, chứ không phải là nhà khoa học khảo cổ. Qua cuốn hồi ký “Hơn Nửa Đời Hư” của cụ thì độc giả nào cũng nhận thấy như thế. Bài nghiên cứu của mày hoàn toàn dựa vào cuốn sách của cụ Vương (chỉ có giá trị tiểu thuyết giải trí) mà mày dám kết luận ông Ngô Đình Diệm là người đánh cắp cái nghiên mực “Tức Mặc Hầu”. Gia đình họ Ngô đã làm gì tàn hại thân nhân mày mà mày đi bịa đặt những điều gian dối như thế? Sau khi cướp được chính quyền năm 1945, Trần Huy Liệu phải bỏ ra hơn ba tháng trời để kiểm kê bạc vàng châu báu Nhà Nguyễn, tại sao mày không hỏi tài sản khổng lồ ấy Đảng Cộng sản cất dấu đâu rồi, mà mày bỏ thời giờ đi tìm cái nghiên mực? Quý hồ gì cái nghiên mực? Tại sao mày không đi tìm Trương Tử Anh, Lý Đông A, Khái Hưng, Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ bị Hồ Chí Minh hay Võ Nguyên Giáp thủ tiêu, ném xác ở đâu?
Tao phải trích đoạn văn mày viết để những độc giả người Huế biết cái xảo ngôn của mày: Người Huế tin rằng, những ai ăn cắp vật dụng của nhà vua đem về nhà làm của riêng, nếu không bị bắt xử theo luật nhà Nguyễn thì gia đình đó cũng tàn mạt, không chết thì cũng không ngóc đầu lên nổi.  Phải chăng Tổng thống Ngô Đình Diệm nhận cái của cắp nghiên mực của vua Tự Đức là điềm báo trưóc dinh Gia Long sẽ bị tấn công, anh em nhà họ Ngô sẽ bị giết sau vụ Cách Mạng tháng 11-1963.”.
Trước kia mày phịa chuyện trong phòng ngủ của bà Ngô Đình Nhu có chiếc ghế khoái lạc. Nay mày phịa chuyện người Huế tin dị đoan để buộc tội gia đình họ Ngô bị thảm sát vì ăn cắp cái nghiên! Mày là cộng sản vô thần, trên đầu mày không có Phật, không có Chúa, mà mày tin rằng có sự quả báo hay sao hỡ Xuân? Thế tại sao năm 1945, Đảng Cộng Sản cướp chính quyền, cướp cả kho tàng châu báu, vàng bạc của Nhà Nguyễn mà tới nay người ta chưa thấy quả báo cho cộng sản chết đi? Rồi Tết Mậu Thân 1968, những đứa chôn sống hơn ba ngàn người dân Huế vô tội cũng chưa thấy bị quả báo?

***

Nguyễn Đắc Xuân,

Thư trước tao viết cho mày với tư cách là người học cùng lớp, ngồi cùng bàn nên tao có dụng ý kéo mày về chánh đạo. Nhưng mày không tỏ ra sám hối. Mày còn nói: “Ngựa đang chạy trên đường đua, đường còn dài chưa thể biết được con ngựa nào sẽ đến được đích.
Nay tao viết thư này cho mày với tư cách là công dân Hoa Kỳ. Tao không là Quốc Gia hay Cộng Sản để mày có thể nói tao còn ôm mối thù hận Quốc – Cộng. Tao cũng không phải là Việt Kiều. Hai chữ Việt Kiều do cộng sản đặt, cũng như hai chữ Ngụy Quân là do cộng sản đặt, tao chẳng bao giờ thừa nhận. Những gì thuộc về cộng sản thì cộng sản hãy ôm lấy mà dùng. Tao rất hãnh diện được làm công dân Hoa Kỳ, vì Hoa Kỳ là quốc gia vĩ đại.
Thấy tao dùng chữ vĩ đại, mày đừng tưởng tao nói đến sự giàu mạnh, diện tích đất đai rộng lớn, dân đông. Sự vĩ đại mà tao nói đến ở đây là sự bao dung, quảng đại của một thể chế chính trị dân chủ, văn minh. Hoa Kỳ không những đã giang tay ra đón những người Việt đã từng biểu tình đuổi Mỹ (Yankee go home), từng đốt Cơ quan Văn Hóa Mỹ; họ còn cho những người đó hưởng an sinh xã hội (welfare) và dịch vụ y tế (health care). Bằng cớ là ông dân biểu chế độ Việt Nam Cộng Hòa trước năm 1975 và dân biểu chế độ Cộng Sản sau năm 1975 – Nguyễn Công Hoan – người từng tưới xăng lên Hòa thượng Quảng Đức “tự thiêu”, đang sống ung dung ở Mỹ. Hòa thượng Hộ Giác hằng đêm lớn tiếng chống Mỹ trước Viện Hóa Đạo cũng đang tự do hành đạo, xây chùa ở Mỹ.
Là công dân Hoa Kỳ, tới tuổi hợp pháp mọi người có quyền ra tranh cử hoặc có quyền sử dụng lá phiếu để chọn người đại diện. Ai cũng có quyền công khai chỉ trích đương kim Tổng thống mà không bị nhân viên an ninh kêu tới đồn để “làm việc”. Ai muốn ra một tờ báo, một cuốn sách là cứ việc ra, chẳng cần phải xin phép xin tắc gì cả. Thậm chí quốc gia này được khai sinh bởi người Thiên Chúa Giáo, mà có ông Tiến sĩ “tị nạn” viết báo chửi Chúa Jesus cũng chẳng bị ai hạch xách, quấy nhiễu.
Thiết nghĩ, nếu không có sự can thiệp vào Miền Nam vào năm 1954 của Hoa Kỳ, không những một triệu người Bắc di cư  bị cuộc Cải Cách Ruộng Đất long trời lở đất nghiền nát; mà nhân dân Miền Nam cũng chịu chung số phận. Với cái lý lịch gia đình, chắc chắn tao sẽ bị cộng sản cho đi chăn trâu, chăn bò, chẳng bao giờ có niềm hãnh diện là cựu học sinh Quốc Học. Cho nên tao đội ơn nước Mỹ đã cho tao được sống như một con người đúng nghĩa con người. Mày đừng tưởng vì tao mang ơn Mỹ mà nói tốt về nước Mỹ. Ngay cả ông Trung tướng Trung Cộng đang tại chức – Lưu Á Châu – cũng ca ngợi nền văn minh Mỹ và nặng nề phê phán nòi giống Hán tộc. Thế mà các lãnh đạo cộng sản Việt Nam tới giờ phút này vẫn phải bám vào chủ nghĩa xã hội để được làm nô lệ Trung Cộng.
Đọc hồi ký Người Lính Già Đặng văn Việt, tao thấy thương ông anh tao quá sức! Một Trung Đoàn trưởng trẻ tuổi, không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến trận, Đặng văn Việt đã đánh tan binh đoàn của Lepage và Charton của Pháp, tới khi về già bưng rổ bánh cam đi bán ngoài chợ trời, bị mấy thằng Công An đáng tuổi cháu chắt rượt đuổi mà đành bỏ chạy! Tao đã nói với anh Đặng văn Việt và mấy ông “lão thành cách mạng” đừng tự hào về cái chuyện đánh Tây nữa! Phải chi đừng đánh Tây, đừng đuổi Mỹ thì ngày nay Việt Nam đã có tự do dân chủ như các nước từng bị đô hộ rồi! Đâu đến nỗi Người Cha Đẻ Quân Đội Nhân Dân – Tướng Võ Nguyên Giáp – xuống nước viết kiến nghị xin mấy đứa con ngưng khai thác Bauxite ở Tây Nguyên mà chẳng đứa nào thèm nghe?! Các Cụ càng khoe nhiều tuổi đảng, nhiều thành tích, nhiều huy chương thì các Cụ càng phạm trọng tội với dân tộc thôi!
Vừa rồi, giáo sư Trần Phương – Nguyên Phó Thủ tướng Cộng Sản – chủ trì cuộc hội thảo gồm các cựu quan chức cỡ bự như Phó Thủ tướng Vũ Khoan, mà ông Bùi Tín gọi là những trí tuệ hàng đầu của dân tộc. Chẳng hiểu ông Bùi Tín mỉa mai hay nói thật. Nếu ông Bùi Tín nói thật thì tội nghiệp cho cái dân tộc Việt Nam này quá! Bởi vì theo Đảng đã lâu, leo lên tới địa vị lãnh đạo mà chẳng một ông “trí tuệ hàng đầu dân tộc” nào mô tả được cái hình thù xã hội chủ nghĩa như thế nào! Lẽ ra, trước hết, các ông phải bày tỏ sự sám hối, xin lỗi nhân dân vì đã nhắm mắt đi theo, rồi dẫn dắt quần chúng đến cái đích không tưởng, thì có lẽ nhân dân sẽ mạnh dạn cùng các ông đứng lên dẹp bỏ chủ nghĩa cộng sản!
Tao mới đọc hồi ký của Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh – Nguyên Đại Sứ Việt Nam tại Trung Cộng – cũng thấy ông ấy gọi Mỹ là đế quốc xâm lược! Chao ôi! Cái não trạng của các bậc lão thành cách mạng còn “đóng băng” như thế thì có cách nào để thoát ra khỏi nanh vuốt của Tầu đây?
Xuân à! Trước nỗi trăn trở của tao, có lẽ mày sẽ nói tao bây giờ là dân Mỹ, không việc gì xen vào nội tình nước Việt Nam phải không? Nếu mày nghĩ như thế là mày đã mất tính người. Những ngoại nhân chẳng có máu huyết gì với dân tộc Việt Nam, họ còn lập ra Hội Y Sĩ Không Biên Giới, Hội Nhà Báo Không Biên Giới để giúp đỡ bệnh nhân Việt Nam, để bênh vực quyền tự do ngôn luận cho Việt Nam. Huống chi tao tuy là dân Mỹ, nhưng máu huyết tao vẫn là Việt Nam, mồ mả tổ tiên, cha mẹ tao vẫn còn nằm trên đất Việt Nam. Nghĩ tới những người cùng máu huyết, mồ mả tổ tiên, cha mẹ bị thằng Tầu chà đáp, làm sao tao nguôi được mối hận này? Tao ghét nhất cái luận điệu cộng sản đổ tội cho những người ngoài này đòi hỏi nhân quyền cho xứ sở là phần tử chống Tổ Quốc! Núp đằng sau Tổ Quốc, làm chuyện tồi bại nhưng hễ ai động đến chủ nghĩa xã hội là đưa chiêu bài Tổ Quốc ra chống đỡ! Chưa có một nhà cầm quyền nào trên thế giới lại có hành vi tồi bại như cái đảng Cộng sản VN!
Cụ Hoàng Minh Chính – Nguyên Viện trưởng Viện triết học Mác-Lê – tức là người từng dạy môn triết vô sản cho lớp lãnh đạo sau này. Thế mà khi sang Hoa Kỳ chữa bệnh, cụ Chính chỉ nói chủ nghĩa xã hội hỏng rồi, về nước cụ liền bị đám côn đồ dùng dầu nhớt trộn với phân người tạt vào nhà. Thử hỏi có chế độ nào trên đời này bẩn hơn thế không? Các bậc “cách mạng lão thành” không cảm thấy xấu hổ vì đã tiếp tay tạo dựng lên cỗ máy cai trị nhớp nhúa này hay sao? Nhạc sĩ Tô Hải còn dám dõng dạc đòi dẹp bỏ cái chủ nghĩa ác ôn ấy. Tại sao các cụ lão thành cứ tiếc nuối cái dĩ vãng? Hay là tại vì con cháu các cụ bây giờ là những đại gia, đại tư bản Đỏ, sợ há miệng mắc quai?
Này Nguyễn Đắc Xuân,
Nếu mày theo dõi những bài viết của tao, mày sẽ thấy trong mỗi bài viết, tao đều đề nghị một giải pháp cứu nước có lý, có tình và khả thi. Rất thực tiễn, tao chẳng phải là loại người viết cho sướng tay, nói cho sướng miệng. Vừa rồi tao viết bài “Hết Thuốc Chữa” vì đọc bản dự thảo cương lĩnh Đại Hội XI vẫn thấy nhai đi nhai lại một luận điệu tối nghĩa đã cũ mèm. Năm năm trước, Phạm Thế Duyệt nói rằng khi đánh Pháp, chỉ có một mình đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo cuộc kháng chiến, thì nay đảng cộng sản độc quyền lãnh đạo là đương nhiên. Năm nay, Đinh Thế Huynh giống như loài bò nhai lại, cũng bắt chước Phạm Thế Duyệt lặp lại y chang! Lãnh đạo Đất Nước để cho Tầu nó chiếm biển đảo, mà không dám hé răng? Lãnh đạo Đất Nước để cho Tầu nó giết ngư dân, mà chỉ biết cúi mặt? Lãnh đạo Đất Nước để thay Tầu đánh đập dân oan khiếu kiện, bỏ tù thanh niên nam nữ mặc áo thun vẽ chữ “Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam”? Hết thuốc chữa rồi! Nhưng tao nghĩ lại, vẫn còn một phương thuốc mà tao đã đề nghị trước đây:
Đó là vận động Hoa Kỳ cho Việt Nam trở thành một tiểu bang của nước Mỹ. Chỉ còn có cách ấy, nhân dân ta mới có thể chống nổi tham vọng bành trướng của người Đại Hán. Mày nghĩ rằng tao đề nghị như thế là bán Tổ Quốc Việt Nam cho ngoại bang phải không? Cũng đành lòng thôi! Tao nhận thấy cái đường lối cai trị của Đảng Cộng Sản hiện nay, trước sau gì rồi Việt Nam cũng trở thành Giao Chỉ Quận. Thà làm một tiểu bang của Hoa Kỳ, người dân Việt Nam sẽ có đủ các quyền tự do, các giá trị làm người được Hiến Pháp do ông Jefferson viết ra bảo đảm. Còn Hiến Pháp Việt Nam (dù năm 1946) chỉ là thứ trang trí cho có vẻ huê dạng dân chủ mà thôi. “Thà làm công dân nước Mỹ; con hơn làm nô lệ nước Tầu”, không sướng sao?
Ngày trước Nguyễn Vỹ đã nói “làm nhà văn An Nam khổ như chó” (thời Tây đô hộ) vì nghèo. Bây giờ dưới chế độ cộng sản, nhà văn Việt Nam còn nhục hơn con chó, vì chỉ mới sủa bậy một chút là bị bỏ tù, bị đánh đập, bị quản chế ngay! Làm con chó ở Mỹ sướng lắm! Bất cứ chủ chó nào ngược đãi chó là bị hàng xóm gọi cảnh sát can thiệp ngay! Không như ở Việt Nam, Công An đánh chết người vô tội cũng chẳng bị pháp luật trừng trị.
Việt Nam trở thành tiểu bang Hoa Kỳ, người Việt Nam sẽ có hy vọng làm Tổng thống của đại cường, không có ai dám khinh dễ. Ông Obama bố sang Hoa Kỳ chơi một vòng rồi trở về Phi Châu, để lại một giọt máu – Barrack Hussein Obama – trở thành Tổng thống là một minh chứng hùng hồn nhất. Các đại gia lãnh đạo cộng sản Việt Nam đã lo xa, đều đem tiền ăn cướp của dân, sang Mỹ mua nhà to cả rồi! Chỉ hiềm một nỗi Hoa Kỳ không chấp thuận cho làm một tiểu bang của họ thôi!
Nguyễn Đắc Xuân à! Tao không thèm chửi mày đâu! Mày là thứ cộng sản tép riu. Mang tiếng giết bạn bè (Trần Mậu Tý) mà mày chỉ được cộng sản thí cho cái chức hội viên Hội Văn Nghệ Sĩ Thừa Thiên thì danh giá gì?! Hãy sám hối đi! Đừng huyênh hoang cái giọng “chưa biết con ngựa nào tới đích”, nghe lố bịch lắm! Những “trí tuệ hàng đầu” còn chưa biết đàng trước hình thù cái đích ra sao. Cỡ mày mà đòi thách thức thì chú Ba Trương Tấn Sang lên làm Chủ Tịch Nước cũng chẳng có gì lấy làm lạ!

© Bằng Phong Đặng văn Âu
© Đàn Chim Việt
--------------------------------
Comments


  1. Anh Hung says:
    Cảm ơn bác Âu đã viết 1 lá thư rất tâm huyết cho một người bạn Nguyễn Đắc Xuân và cũng cho toàn thể những người CS VN. Tháng 9/2009 ông Nguyễn Đắc Xuân sau khi vào tu viện Bát Nhã tận mắt trông thấy cảnh Công an CS bạo hành các tu sĩ của Thiền sư Nhất Hạnh đã “dũng cảm” viết bài sau:

    Những bạo hành ở Tu viện Bát Nhã: xin giải thích giùm tôi
    Nguyễn Đắc Xuân

    Từ tháng 6 đến tháng 9-2009 vừa qua, trên các trang web chính thức và không chính thức đăng nhiều tin tức kèm theo phim và ảnh viết rằng thầy trò Thượng tọa Đức Nghi – Viện chủ tu viện Bát Nhã – được chính quyền, công an địa phương ủng hộ, đã cùng thanh niên xã hội đen sử dụng nhiều biện pháp bạo ngược chưa từng có trong đời sống xã hội VN từ xưa đến nay đối với gần 400 tăng ni sinh Phật giáo tu theo pháp môn Làng Mai như cắt điện, cắt nước, đánh đập, chọi đá, ném phân lên người chư Tôn đức giáo phẩm Giáo hội PG tỉnh Lâm Đồng, bắt loa chửi bới suốt ngày những Thiền sinh tu theo pháp môn Làng Mai, v.v. Với nghiệp vụ báo chí mà tôi đã học và thực hành, tôi không thể bác bỏ những thông tin ấy được. Tuy nhiên tôi không thể tin những bạo hành ấy lại có thể diễn ra ở VN hiện nay – một quốc gia đã vào WTO, đang làm Chủ tịch Hội đồng Bảo an LHQ, đã có mạng lưới truyền thông toàn cầu, đã và đang hỗ trợ xây dựng nhiều chùa Phật lớn nhất trong lịch sử Phật giáo VN, đã tổ chức thành công Đại lễ Phật đản của Liên hiệp quốc (Vesak) 2008, đang chuẩn bị tổ chức Hội nghị Thượng đỉnh Phật giáo Thế giới (2010), đang phấn đấu có một nền pháp trị, dân chủ, v.v.! Những sự việc đi ngược lại truyền thống đạo lý của dân tộc ấy nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi cho nên suốt ba tháng qua, tôi chưa dám có một nhận định gì.
    Cho đến sáng 27-9-2009, trên đường từ TP HCM lên Đà Lạt thăm mộ mẹ tôi ở Nghĩa trang Du Sinh, tôi ghé lại Bảo Lộc và vào thăm Tu viện Bát Nhã – nơi cách đây mấy năm tôi đã đến và đã hân hạnh được gặp Thượng tọa Thích Đức Nghi. Và, thật bất ngờ, dù trời mưa rất to, tôi đã chứng kiến được những phút giây bình yên cuối cùng mang tính lịch sử của gần 400 tăng ni sinh Phật giáo tu theo pháp môn Làng Mai ở Tu viện Bát Nhã.
    Làm một “khách du lịch bụi”, trước tiên tôi vào Nhà trẻ Hiểu và Thương của TV Bát Nhã. Nhà Trẻ đóng cửa, tôi đi dần xuống dốc, vào một tòa lầu hai tầng mang tên xóm Mây Đầu Núi.
    Được biết xóm Mây Đầu Núi do ông Đa-vít (Hoa Kỳ) tài trợ, Thượng tọa Đức Nghi đứng tên xây dựng để dành cho ngành tu Tiếp Hiện của pháp môn Làng Mai ở Bát Nhã. Nhưng Tiếp Hiện chưa dùng, TT Đức Nghi tạm dành cho một bộ phận ni của xóm Bếp Lửa Hồng. Một ni cô trẻ tiếp tôi và cho biết các cô ở xóm Mây Đầu Núi đang đi Thiền hành. Tôi được hướng dẫn ra phía sau, men theo con đường dốc lên Thiền đường Cánh Đại Bàng – nơi lần trước tôi đã chứng kiến cảnh đúc những hàng cột đầu tiên. Thiền đường mênh mông yên tĩnh. Nhiều bảng Nội quy và cửa kính bị đập vỡ. Thông tin đầu tiên mà tôi đã nghe lâu nay được xác nhận.
    Nhìn ra đài Bông hồng cài áo phía bên phải thấy có bức tượng một phụ nữ vươn cao, dưới chân phụ nữ là hai bức tượng trẻ con bị đập gãy hết chân tay dợm lao đầu xuống đất. Con đường nối Thiền đường với khu dựng tượng bị cành thông lấp kín, tôi vội băng trên cây cỏ chạy ra xem. Nhìn hai pho tượng trẻ con giống như mấy đứa cháu ngoại của tôi ở TP HCM, chân tay bị đập vỡ tôi rất xúc động. Tôi chụp được mấy kiểu ảnh thì trời mưa xối xả.
    Tôi quay lại đúng vào lúc hàng trăm Thiền sinh chống dù đi Thiền hành thảnh thơi an lạc xếp dù bước vào hành lang Thiền đường. Các Thiền sinh chưa hề biết tôi, tất cả đều cúi đầu chào tôi bằng một nụ cười rất hiền hòa thân ái. Trước sự thảnh thơi an lạc ấy, những xúc động trong tôi dịu lại. Tôi chào hết mọi người và nhờ chụp một kiểu ảnh để ghi lại trong nhật ký.
    Chia tay các Thiền sinh, tôi rảo bước đến cuối Thiền đường đi về hướng xóm Rừng Phương Bối dành cho các tăng sinh. Khu vực này nằm ngay phía sau khu vực Chánh điện và các cơ sở chính của TV Bát Nhã của TT Đức Nghi. Chỉ cách nhau một cái sân hẹp. Tôi hết sức ngạc nhiên khi thấy trên tường TV Bát Nhã nhìn về phía dãy lầu xóm Rừng Phương Bối, TT Đức Nghi cho treo những băng-đờ-rôn viết những khẩu hiệu bằng một thứ ngôn ngữ chợ búa đe dọa, xua đuổi, xuyên tạc việc tu tập của gần 400 Thiền sinh tu theo Pháp môn Làng Mai. Tôi đưa máy ảnh chụp để về nhà đọc cho biết, nhưng các sư ùa đến ngăn tôi, bảo tôi phải cất máy ảnh và ra khỏi nơi này ngay. Nếu không đám xã hội đen đang có mặt trong TV Bát Nhã sẽ xông qua giật máy ảnh và bắt tôi. Phút bình yên trong tôi tan biến. Tôi vội ra phía sau đi qua cái cốc mà trước đây tôi đã đến chào TT Đức Nghi, rồi xuống nữa ngang qua cái cốc dành cho Sư ông Nhất Hạnh mỗi lần Sư ông về trú tại Bát Nhã. Tiếp đến là khu vực Bếp Lửa Hồng có hai tòa nhà cao rộng, chia nhiều gian dành cho giới ni.
    Lần trước đến đây ăn cơm chùa, tôi đã gặp nhà văn Tô Nhuận Vỹ lên thăm hai cháu Diệu Lan (phiên dịch tiếng Anh ở Bộ Ngoại giao) và Diệu Liên tập tu ở đây. Bây giờ Bếp Lửa Hồng khang trang hơn trước nhiều. Các ni lặng lẽ làm những việc cần phải làm trước khi bắt đầu buổi học sáng. Tôi không nhận thấy có điều gì lo lắng, sợ hãi ở đây cả. Sự an lạc thảnh thơi của các thiền sinh tu theo môn phái Làng Mai giúp tôi vững bước leo lên cái dốc hướng đến lầu chuông ở phía trái Chánh điện TV Bát Nhã. Giấu máy ảnh trong áo mưa, tôi đi men theo con đường sát với khu nhà bếp đối diện với xóm Rừng Phương Bối. Nhìn qua hàng rào tôi thấy bên trong hàng trăm người đàn ông, đàn bà, con trai con gái, áo nâu, áo lam nhếch nhác, nhiều người ăn mặc như cán bộ, một số cầm máy ảnh, máy quay phim, đùi, gậy, dao rựa đi đi lại lại, ăn nói, cười cợt lao xao. Tôi liên tưởng đến những côn đồ, xã hội đen, giả Phật tử đã từng tung hoành ở Bát Nhã được lưu trong các trang web phapnanbatnha, phusa, langmai lâu nay. Tôi sợ phải đối đầu với những đồng chí của mình nên muốn nhanh chân ra khỏi nơi này. Nhưng con đường tráng xi-măng quá trơn nên tôi phải lần từng bước một. Tôi vừa ra đến bên hông Chánh điện thì phía sau lưng tôi vang lên tiếng la ó, chửi bới và đám đông ùa qua Rừng Phương Bối đánh đuổi các Thiền sinh. Không hiểu sao, tôi quay lại thấy tất cả các Thiền sinh đều ngồi trong tư thế kiết già, bất động, chắp tay niệm danh hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm để mặc cho người của TT Đức Nghi hành động đánh đập, lôi kéo, phá tán. Các Thiền sinh khoát tay khẩn khoản bảo tôi lui ra. Như cái máy, tôi lui ra. Quay nhìn xuống dưới vườn chè lại thấy một nhóm người khác của TT Đức Nghi ùa xuống xóm Bếp Lửa Hồng. Và cảnh bạo hành như ở Rừng Phương Bối diễn ra và các ni cũng ngồi kiết già niệm danh hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm. Tôi cảm thấy kinh hoàng giống như sáng ngày 21-8-1963 khi Cảnh sát Dã chiến thực hiện kế hoạch Nước lũ của ông Ngô Đình Nhu tấn công vào chùa Diệu Đế mà tôi đã từng viết trên báo Giác Ngộ. Và hơn thế nữa, hồi 1963, thấy Cảnh sát Dã chiến tôi có thể nhận ra họ để tìm cách đối phó, còn ở Bát Nhã hôm đó Cảnh sát đồng chí của tôi mặc thường phục, không phân biệt với dân thường, đám xã hội đen lau hau, tôi không biết họ là ai, nếu nhỡ bị họ hành hung đập máy ảnh, thu giấy tờ trong ví của tôi thì tôi không biết ai để mà thưa với chính quyền của tôi. Tôi rất bối rối. Và, càng bối rối hơn nữa, trời mưa to, nhà tôi ở Huế gọi điện thoại cầm tay vào báo Bão số 9 sắp vào Huế chưa tìm được người giúp đưa sách và tài liệu nghiên cứu của tôi lên gác. Đây cũng là một cái tin dữ. Có lẽ nào tôi đang phải gánh chịu hai trận bão một lần sao? Bão người và bão trời!
    Không hiểu sao, tôi không chạy ra tỉnh lộ trước TV Bát Nhã, phản xạ tự vệ xui tôi băng qua rừng thông trở lại Thiền đường Cánh Đại Bàng, xuống dốc chạy ngược về xóm Mây Đầu Núi – nơi tôi vừa ghé lúc sáng và nghĩ rằng ở đây tách biệt với TV Bát Nhã nên hy vọng còn bình yên. Nhưng không ngờ, mới đến Mây Đầu Núi thì gặp một sư cô nói giọng Huế tên là Trang Nghiêm đang thư thả đi đi lại lại trên hiên lầu. Cô khuyên tôi ra khỏi nơi đây ngay, người ta sắp tấn công Mây Đầy Núi. Sắp bị tấn công mà cô bình thản như đang chờ khách đến thăm. Có lẽ cô cùng lứa tuổi với con gái tôi, cô tu được bao lâu rồi, cô an trú được điều ấy lâu chưa? Tôi quy y Phật với Hòa thượng Thích Đôn Hậu từ năm 1956, lúc ấy cô chưa ra đời nhưng lòng tôi giờ này vẫn đang vọng động. Vì kính phục đạo hạnh của sư cô, tôi xuống cầu thang đi ra ngỏ. Cửa ngõ chưa kịp khép lại, tiếng niệm Phật đồng thanh vang lên sau lưng tôi. Tôi biết lực lượng trấn áp của TT Đức Nghi đã ập vào Mây Đầu Núi. Nam mô A di đà Phật ! Thôi hết rồi! Lúc này chỉ còn biết niệm Phật mà thôi.
    Tôi giả làm một “khách du lịch bụi”, “bị đau bụng bất ngờ nên phải bỏ dở cuộc thăm Thác Damri”. Tôi nhờ một em bé đang mua xăng ở cái quán bên đường gọi giúp tôi một chiếc xe ôm. Em ấy thấy tôi đau, ôm bụng nhăn nhó nên nhận lời. Một lúc có một người trạc tuổi năm mươi đi xe Honda 78 đến gặp tôi. Với giọng Bắc, anh bảo:
    -“Em làm vườn trong TV Bát Nhã, hôm nay họ đang cưỡng chế các Thiền sinh của Làng Mai dữ tợn quá nên em nghỉ. Nghe thằng bé nói có ông già du khách đau bụng cần về Báo Lộc gấp nên em chạy ra đây, nhưng chiếc xe cà tàng của em sợ chở bác không ra đến Bảo Lộc được mà phải nằm lại dọc đường thì lôi thôi lắm. Nghe nói Công an, cảnh sát đang chốt nhiều nơi dọc đường…”
    Tôi cố giấu sự lo lắng của mình, hỏi anh chàng xe ôm:
    -“Thôi được. cám ơn anh. Tôi sẽ gọi taxi. Làm vườn cho TV Bát Nhã, anh có theo Đạo Phật không?”
    -“Em là dân Thái Bình – cậu xe ôm đáp – nhưng theo Đạo Phật, nhà em thì theo Thiên chúa giáo. Mấy tháng nay, em thấy Đạo Phật của chùa Bát Nhã chửi bới Đạo Phật Làng Mai chợ búa quá, em chán bỏ Đạo Phật luôn”.
    -“ Họ chửi bới như thế nào?”
    -“Chửi bới như đám bụi đời ngoài chợ. Trong chùa ông Đức Nghi có nuôi bà Hường làm công quả. Bà này suốt ngày mở máy chửi các sư, các cô tu theo pháp môn Làng Mai không thiếu điều gì. Bà chửi “Làng Mai đến đâu, u sầu đến đó”, nhưng dân ở đây thì lại nói: Làng Mai đến đâu dân giàu đến đó”.
    -“Dân giàu như thế nào?”.
    -“Nhiều thứ. Trẻ em có mẫu giáo, có nhà trẻ Hiểu và Thương để học, người nghèo được giúp đỡ, có hàng ngàn hàng vạn khách đến tu, đến tham quan, dân chúng buôn bán phục vụ rất phát tài; đất Đam-ri trước đây vài trăm ngàn một mét chả ai thèm để ý, khi có đạo Phật Làng Mai về, mét vuông cả triệu bạc. Làng Mai mà dọn đi thì cái chùa Bát Nhã này chả còn ma nào đến nữa! Dân ở đây lại khó khăn như cũ”.
    -“Anh làm vườn cho Tu viện Bát Nhã của TT Đức Nghi một ngày được bao nhiêu tiền?”
    - Được 5 ký gạo thơm. Em đem về nhà 2 ký, 3 ký bán uống rượu. Chán quá!”.
    Xe taxi đến, tôi chia tay anh xe ôm bất đắc dĩ. Cám ơn những thông tin chân thực anh vừa kể.
    *
    * *
    Đúng như anh xe ôm nói, đường ra Bảo Lộc, mặc cho trời mưa công an cảnh sát chốt nhiều nơi. Đến một ngã ba, chiếc taxi chạy chậm lại, anh tài xế nói với tổ Cảnh sát “chở người bệnh” nên họ cho đi. Ra đến Bảo Lộc, tôi biết sự có mặt của tôi ở Bảo Lộc lúc này không có ích gì nên tôi sang qua xe Bus Phương Trang lên thẳng Đà Lạt. Thoát khỏi những bức xúc ở Bát Nhã. Nhưng trong tai tôi vẫn nghe âm vang tiếng niệm Phật của tăng thân Làng Mai ở Bát Nhã. Đến Đà Lạt, tôi trú tại nhà một người quen. Mệt, buồn ngủ nhưng tôi không ngủ được. Chốc chốc các bạn tôi ở Bảo Lộc lại gọi điện thoại báo cho tôi biết tinh hình 400 tăng thân Làng Mai đã bị cưỡng chế ra khỏi Tu viện Bát Nhã. Trong lúc tôi ngồi xe lên Đà Lạt thì các nam nữ Thiền sinh bị quản thúc giữa trời mưa lạnh và một số đã ra trú tại chùa Phước Huệ của TT Thích Thái Thuận. Phần lớn Thiền sinh nữ vẫn còn trú tại xóm Mây Đầu Núi gần Bát Nhã. Tôi được người bạn dành cho một cái chăn dày, tôi quấn chăn vào người mà vẫn thấy lạnh. Mong sao trời mau sáng.
    Sáng hôm 28-9-2009, lên Nghĩa trang thắp hương cho mẹ rồi tôi vào thăm ngôi chùa mà anh em tôi định ký thác linh vị của mẹ tôi ở đó. Vào chùa, vị sư trụ trì từng xuống đường đấu tranh chống chế độ Ngô Đình Diêm kỳ thị tôn giáo năm 1963 hỏi tôi ngay:
    - “Này ông cán bộ, các ông hết chuyện nói rồi sao mà đi dựng chuyện nói thầy Thích Nhất Hạnh là người ít tắm rửa, hôi hám đến nỗi các đệ tử của ông phải khênh ông đi tắm?”
    Quá bất ngờ, tôi chưng hửng không biết trả lời vị trụ trì như thế nào cho phải đạo. Tôi lặng người, ngồi vào bàn uống nước rồi lần hồi hỏi đầu đuôi câu chuyện ra sao. Thầy cho biết chiều ngày 16-9-2009, Ban Thường trực UBMTTQ TP Đà Lạt triệu tập tất cả các vị trụ trì chùa Phật trên địa bàn Thành phố đến Hội trường Khối Mặt trận và các đoàn thể (31 ĐTH, P.2) phổ biến “một số tình hình Phật giáo trên địa bàn thành phố trong thời gian qua”. Vị trụ trì nghe Ban tôn giáo Thành phố phổ biến tình hình và ông Ban tôn giáo đã nói về Thầy Nhất Hạnh như thế”.
    Dù tôi đã hưu trí trên mươi năm, nhưng cảm thấy nhục trước vị sư già. Dù tôi không lạ với trình độ, kiến thức thô thiển của giới cán bộ cơ sở, nhưng nghe cán bộ nói chuyện với hơn bốn chục vị trù trì chùa Phật về Sư ông Nhất Hạnh như thế thì quả là họ quá xúc phạm Sư ông Nhất Hạnh. Không chỉ xúc phạm Sư ông Nhất Hạnh mà còn xúc phạm các vị trụ trì chùa Phật ở Đà Lạt. Tôi hỏi nhà sư trụ trì:
    -“Sao thầy không hỏi theo tài liệu nào mà cán bộ nói một vị Thiền sư nổi tiếng quốc tế như Thầy Nhất Hạnh lại có thể như thế? Mà Thiền sư Nhất Hạnh cũng đã về nước nhiều lần, biết bao Phật tử, cán bộ, lãnh đạo tiếp Thiền sư nhưng có ai nói như thế đâu!”
    -“Thôi ông cán bộ ơi, các ông xem thầy tu chúng tôi là bọn con nít nên mới rao giảng với chúng tôi như thế. Hơi đâu mà đi hỏi cho thêm rắc rối!”.
    Nói xong vị sư đưa cho tôi hai tài liệu mà ông đã được phát trong buổi họp hôm đó và bảo tôi:
    -“Cầm lấy”.
    Hai tài liệu này [1] tôi đã có từ lâu, nhưng vì nể ông nên tôi “cầm lấy” và cám ơn. Bỗng có một thanh niên tăng, mặt mày ủ dột bước vào, Thầy Trụ trì hỏi vị thanh niên tăng:
    -“ Sao, chính quyền với công an Phường đến nói chuyện chi rứa?”
    -“Bạch ôn, họ cho biết tiểu thương các chợ ở Đà Lạt đang làm áp lực với quý thầy, yêu cầu quý thầy cầm cờ để họ đi biểu tình phản đối chính quyền đánh đuổi các Thiền sinh tu theo pháp môn Làng Mai ra khỏi TV Bát Nhã ở Bảo Lộc. Chính quyền đến khuyên các chùa, chuyện chi còn có đó, xin hãy giữ im lặng để Thành phố được bình yên!”
    Vị trụ trì than:
    -“Các anh làm sao để cho Phật tử nên nông nỗi này, các anh!”.
    Vị thanh niên tăng quay nhìn tôi và nói tiếp:
    -“Làm thầy tu lúc này nhục quá bác ơi! Suốt ngày tôi trốn trong chùa chớ không dám ra đường. Cả một Giáo hội to lớn như thế mà để cho một mình TT Đức Nghi tung hoành, phá nát uy tín của Phật giáo như thế. Chuyện xưa nay chưa từng có!”.
    - “ TT Đức Nghi tung hoành như thế nào, thưa thầy?” – Tôi hỏi.
    - “Mô Phật, nghe nói bác là nhà nghiên cứu gì đó nổi tiếng lắm mà giờ đây còn hỏi TT Đức Nghi tung hoành ở TV Bác Nhã như thế nào nữa sao? Bác có dùng internet không? Hãy vào gu gồ mục từ “Thượng tọa Thích Đức Nghi” bác tha hồ mà đọc. Có phim, ảnh, tài liệu đủ cả!”.
    Cách xưng hô và ý tứ lồng trong cuộc trao đổi của vị tăng trẻ giống như chúng tôi những năm sáu mươi của thế kỷ trước, trái ngược với phong cách ý tứ hòa nhẫn của các Thiền sinh ở TV Bát Nhã mà tôi đã gặp sáng hôm 27-9-09. Tôi mường tượng đến sự bức xúc của giới tăng trẻ ở Lâm Đồng hiện nay. Không rõ Đảng và chính quyền có biết sự bức xúc ấy không? Tự nhiên tôi cảm thấy buồn dã dượi. Tôi đảnh lễ bái biệt vị sư trụ trì và lặng lẽ rời Đà Lạt quê ngoại thứ hai của tôi.
    Khi chiếc xe khách Mai Linh chở tôi sắp vào địa phận Thị xã Bảo Lộc, tôi điện thoại nhờ một thầy giáo thi sĩ ở Bảo Lộc đón tôi và hướng dẫn cho tôi vào thăm TT Thích Thái Thuận – Phó Ban Trị sự Phật giáo Lâm Đồng, Trụ trì chùa Phước Huệ. Anh bạn thơ của tôi thảng thốt đáp qua điện thoại: “Không được đâu. Anh không biết thầy đã bị côn đồ hành hung khi ông vào thăm Bát Nhã hồi cuối tháng sáu sao? Bây giờ 400 Thiền sinh bị xúc ra khỏi TV Bát Nhã đang tạm trú ở chùa Phước Huệ, chính quyền và công an ở Bảo Lộc đang lệnh cho thầy Thái Thuận phải đuổi các Thiền sinh ra khỏi chùa cho nên họ không cho mình vô đâu. Anh không nên ghé lại Bảo Lộc lúc này. Tình hình đang rất căng thẳng. Thôi nhé!”.
    Tôi tắt điện thoại và có cảm tưởng tôi như một người đào ngũ đang chạy trốn.
    Về nhà tôi ghi lại những gì tôi vừa chứng kiến, vừa nghe trực tiếp để so với những gì tôi đã truy cập được từ internet và lưu lại trong PC lâu nay. Mở Hồ sơ những cuộc bạo hành ở TV Bát Nhã, tôi xếp qua một bên những tin tức, những tường thuật của người này, của đài nọ, chỉ chọn in ra giấy những văn bản chính thức của chính quyền Trung ương và địa phương, của Giáo hội Phật giáo Trung ương và tỉnh Lâm Đồng, của Tăng thân Làng Mai ở Tu viện Bát Nhã, của TT Đức Nghi, v.v.
    Với thực tế tôi đã nắm bắt được, đọc lại những văn bản chính thức dẫn trên, không làm cho tôi sáng tỏ vấn đề mà ngược lại chúng còn làm cho tôi khó hiểu thêm:
    1/ Tại lễ Truyền đăng (còn ghi tại địa chỉ phapnanbatnha.org), trước Phật đài và Sư ông Thích Nhất Hạnh, Thượng tọa Đức Nghi nguyện thề:
    “Kính bạch Sư ông, ngọn đèn hôm nay là chúng con nhận tại thiền đường xóm Thượng này, xin nguyện với Sư ông rằng: “Thà đốt ngọn đèn le lói còn hơn ngồi nguyền rủa bóng đêm”. Sẽ trở về Việt nam những nơi nào khó khăn chúng con đều đi đến, những nơi nào còn gặp nhiều khổ đau chúng con sẽ đi đến chúng con đem tình thương của Sư ông của đại chúng để làm đẹp cho cuộc đời. Mà nếu mai này, mai này chúng con không tồn tại trên thế gian này thì những người đệ tử của chúng con vẫn tiếp tục con đường đó, không có ai có thể đi ngược lại với con đường chúng con đã vạch sẵn“
    Như thế, không ai hiểu ý thức chính trị và đánh giá cao giá trị Đạo Phật Làng Mai của Sư ông Nhất Hạnh bằng TT Đức Nghi. TT Đức Nghi rước Sư ông Nhất Hạnh về Bát Nhã, trước Phật đài, Thượng tọa dâng hiến đất chùa Bát Nhã cho Sư ông, Thượng tọa qua Pháp nhận Lễ Truyền đăng và nhận làm đệ tử của Sư ông, học pháp môn Làng Mai đem về thực hiện ở Bát Nhã. Ngày nay, nếu nhà nước cho rằng việc tu theo Pháp môn Làng Mai, ý thức chính trị của Sư ông Nhất Hạnh có hại cho chế độ hiện hành thì người chịu trách nhiệm trước tiên với Nhà nước không ai khác là TT Đức Nghi – Viện chủ TV Bát Nhã. Nhưng không hiểu vì sao cho đến nay pháp luật Việt Nam chưa hề đả động gì đến Thượng tọa Đức Nghi mà chỉ quan tâm đến việc đăng ký tạm trú của 400 thanh thiếu niên Việt Nam ở TV Bát Nhã và nay ở chùa Phước Huệ Bảo Lộc mà thôi?
    2/ Bản tường trình và báo cáo khẩn cấp vụ việc hành hung phái đoàn Ban Trị sự GHPG Lâm Đồng xảy ra ngày 29/06/2009, tại tu viện Bát Nhã, thị xã Bảo Lộc, Tỉnh Lâm Đồng (số: 68 /BC/BTS), viết rằng:
    “1. Phái đoàn Ban Trị sự đến thăm tu viện Bát Nhã để xem xét tình hình và nắm bắt tình hình cụ thể tại Tu viện Bát Nhã, là cơ sở trực thuộc của Giáo hội mà TT. Đức Nghi lại cho một nhóm người hung hăng dữ tợn tấn công BTS bằng gậy gộc, đá, phân hầm cầu, cố ý bức tử Ban Trị sự.
    2. Việc bạo hành tàn ác này không phải là sự việc ngẫu nhiên mà là có âm mưu chuẩn bị từ trước nhằm đánh Ban Trị sự, Chư Tôn đức lãnh đạo Phật giáo Lâm Đồng. Hành vi này là coi thường kỷ cương pháp nước, xâm phạm đến nhân phẩm, sức khoẻ, xúc phạm đến Chư Tôn giáo phẩm trầm trọng. Đây là nỗi đau xót, nhục nhã hiếm thấy trong lịch sử Phật giáo Việt Nam
    3. Việc bạo hành đã và đang xảy ra tại Tu viện Bát Nhã từ trước đến nay, TT. Thích Đức Nghi, Thích Đồng Hạnh và đồng bọn phải hoàn toàn chịu trách nhiệm trước luật pháp nhà nước và giáo luật của Giáo hội “ (NĐX nhấn mạnh)
    Tội của TT Đức Nghi đã quá rõ ràng như thế, được tổ chức cao nhất của Giáo hội PG Lâm Đồng tường trình với Nhà nước, với Chính phủ, với các cơ quan chức năng ở Trung ương và địa phương như thế mà các cơ quan chức năng của nhà nước và GHPG ở Trung ương, suốt trong hơn ba tháng qua chưa hề đả động gì đến TT Đức Nghi và đồng bọn? TT Đức Nghi là ai mà được sống ngoài pháp luật và Giáo luật như thế? Là ai mà được tự do thực hiện luật rừng đối với BTS GHPG Lâm Đồng, với 400 Thiền sinh tu theo Pháp môn Làng Mai chỉ biết tự vệ bằng niệm Phật như thế?
    3/ Tất cả các cuộc bạo hành do thầy trò TT Đức Nghi tiến hành ở Tu viện Bát Nhã từ tháng 6 đến nay đều có sự chứng kiến của công an cảnh sát địa phương. Công an cảnh sát là những người có nhiệm vụ trấn áp tội phạm bảo vệ dân lành, tại sao các anh lại không ngừng phối hợp với tội phạm mang tên Thích Đức Nghi? Hay Thích Đức Nghi là người của …?
    4/ Công an, cảnh sát là lực lượng thi hành pháp luật, chính đại quang minh, thế lực lượng công an cảnh sát của địa phương đi đâu mà không tham gia vào việc cưỡng chế 400 Thiền sinh ở tu viện Bát Nhã mà lại đi dùng đến những thành phần ô hợp xã hội đen? Hành xử như thế các anh có biết là tiếp tay cho bọn chống phá Việt Nam bôi nhọ chính quyền ta không?
    5/ Chuyện phát biểu của Sư ông Nhất Hạnh không thuận với Nhà nước VN là chuyện của Sư ông và Nhà nước, việc tu hành của 400 thanh thiếu niên theo Môn phái Làng Mai không có biểu hiện gì liên quan đến sự không thuận ấy, không có bất cứ biểu hiện gì “nguy hại” đến an ninh, chính trị cấp thời ở địa phương cả, thế vì sao tỉnh Lâm Đồng lại tiến hành việc cưỡng chế gấp rút giữa ngày mưa gió lạnh lẽo ảnh hưởng của Bão số 9 như thế?
    6/ Chính quyền Lâm Đồng, TX Bảo Lộc, công an địa phương qua các phương tiện phát thanh, qua các cuộc phổ biến thời sự ở địa phương, luôn xác định “Việc rắc rối xảy ra ở TV Làng Mai là chuyện nội bộ của Phật giáo”. 400 Thiền sinh tu theo Pháp môn Làng Mai ở TV Bát Nhã là đệ tử của TT Đức Nghi – Phó Ban Trị sự GHPG Lâm Đồng, dù TT Đức Nghi đã bỏ rơi họ, nhưng họ vẫn là một bộ phận của Phật giáo ở Bảo Lộc (Lâm Đồng). Tại sao chính quyền cưỡng chế 400 người xuất gia theo Phật ấy không có mặt bất cứ một đại diện BTS GHPG TX Bảo Lộc hay của tỉnh Lâm Đồng nào cả?
    7/ Khoản 4, trong Bản tường trình ngày 12-8-2008 dài 18 trang, do các các vị Thích Chân Pháp Khâm, Thích Chân Trung Hải, Thích Nữ Chân Thoại Nghiêm, Thích Nữ Chân Phúc Nghiêm viết và gởi lên Ban Trị sự Tỉnh Hội Phật Giáo tỉnh Lâm Đồng, Ban Đại diện Phật giáo Thị Xã Bảo Lộc, việc xây dựng cơ sở ở TV Bát Nhã và tiền mua đất và xây dựng Xóm Mây Đầu Núi bên cạnh Tu viện với tổng số tiền là: 12tỷ 509 triệu+ 2tr800 triệu+ 3tỷ 370 triệu = 18 tỷ 679 triệu (hơn 1 triệu USD). Các cơ sở xây dựng xóm Rừng Phương Bối, xóm Bếp Lửa Hồng, xóm Mây Đầu Núi, và Thiền đường Cánh Đại Bàn là tài sản của Tăng thân Làng Mai. Trước khi trục xuất 400 người chủ của các cơ sở ấy ra khỏi nhà của họ, Chính quyền địa phương và TT Đức Nghi đã có phương án xử lý số tài sản hơn 1 triệu USD ấy như thế nào chưa?
    8/ Cho thực hiện việc cưỡng chế 400 Thiền sinh ra khỏi Tu viện Bát Nhã bằng biện pháp bạo hành dẫn trên, lãnh đạo tỉnh Lâm Đồng hẳn đã hiểu rõ việc làm của mình. Vậy, kính mong các đồng chí giúp cho người cầm bút già này được biết (để viết lịch sử) việc bạo hành của những người thừa hành các đồng chí thực hiện ở TV Bát Nhã vừa qua có khác gì với những bạo hành mà chế độ Ngô Đình Diệm thực hiện để đàn áp Phật giáo năm 1963 như thế nào không (về hình thức lẫn nội dung)? (Nếu không khác thì giới sử học VN phải rất khó khăn khi viết Lịch sử chế độ Diệm. Kính mong các đồng chí hãy cứu giới nghiên cứu chúng tôi).
    Còn nhiều điều cần phải được giải thích nữa, nhưng bài viết đã quá dài tôi không tiện nêu ra thêm. Nếu được các cấp quan tâm, tôi sẽ nêu tiếp trong những bài sau.
    Về chế độ thì tôi đã hưu trí trên mười năm, nhưng với trách nhiệm của người cầm bút cách mạng thì tôi vẫn còn đứng vững trên mặt trận văn hóa tư tưởng bảo vệ đất nước và dân tộc. Để tôi có thể tiếp tục tự hào về cuộc đời mình đã góp phần xây dựng nên một xã hội “công bằng, dân chủ, văn minh”, để khi cầm bút tôi không bị vướng bận gì, kính mong các cơ quan chức năng ở Trung ương, Lãnh đạo tỉnh Lâm Đồng, Giáo hội Phật giáo Việt Nam giải thích giùm tôi những câu hỏi trên. Nếu không được quý vị quan tâm thì niềm tin về Đảng, về GHPG VN ở cuối đời của tôi sẽ giã từ tôi. Rất kính mong.

    Gác Thọ Lộc, tháng 10-2009.
    Nguyễn Đắc Xuân [2]

    Vậy mà tới giờ phút này ông Nguyễn Đắc Xuân vẫn còn “niềm tin về Đảng” dữ vậy. Ông đã quên những gì ông viết ra rồi sao?
  2. @ Thân gởi tác giả Bằng Phong Đặng văn Âu ! ! !
    Đúng là BUỒN NGỦ MÀ GẶP « Thằng Chiếu MANH của mi ( tức là Nguyễn Đắc Xuân ông bạn nối khố HÔN MÊ của tác giả Bằng Phong Đặng văn Âu ) «  .. ..
    THÌ CHẮC NGÁY KHÒ NHÒ ĐẾN MUÔN ĐỜI MUÔN KIẾP LUÔN .. .. Đúng là hết thuốc chữa CHO « Thằng Chiếu MANH của mi ( tức là Nguyễn Đắc Xuân ông bạn nối khố HÔN MÊ của tác giả Bằng Phong Đặng văn Âu ) « .. ..
    THẬT CHÁN …. chắc khi về gặp các bóac HÙ, bóac MAO XẾNH XẾNH, bắc KIM NHẬT THÀNH thì may ra « Thằng Chiếu MANH của mi ( tức là Nguyễn Đắc Xuân ông bạn nối khố HÔN MÊ của tác giả Bằng Phong Đặng văn Âu ) « .. ..MỚI ĐẾN BỜ GIÁC NGỘ …
    Ha ! Ha ! Ha ! Ha !Ha ! Ha !Ha ! Ha !
    DO ĐÓ bài viết trên dành cho GIỚI TRẺ trong và ngòai NƯỚC thôi chớ Nguyễn Đắc Xuân đúng là hết thuốc chữa rồi !
  3. Vũ Đình Kh. says:
    Thưa ông BPĐVA và ông NĐX;
    Ông Ân cho rằng ông Xuân hãy quay đầu lại tới bến bờ hối lỗi! Tôi thì cho rằng, dù ông Xuân có quay đầu lại, thì cũng chả ai chấp nhận cái sám hối này. Trong ý nghĩ của mọi công dân VN, các ông NĐX, HPNT, HPNP là tội đồ của dân tộc VN, trong chiến dịch Tết Mậu Thân. Tên tuổi họ sẽ bị phỉ nhổ ngàn năm là điều hiển nhiên!
    Ông NĐXuân, tôi cũng là một nhà văn VN trưởng thành sau 1975, tôi cũng biết rành rọt về các ông ở vụ Mậu Thân, và thú thật, tôi cũng chả muốn viết những câu độc địa về các ông làm gì, nhưng những cái chết con dân Việt luôn ám ảnh.
    Tôi nguyền rủa rằng:
    CÁC ÔNG SẼ SỐNG ĐỜI ĐỜI NƠI ÂM TY, ĐỊA NGỤC KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC ĐẦU THAI, NẾU CÁC ÔNG CÒN TỰ NHẬN MÌNH LÀ MỘT PHẬT TỬ THUẦN THÀNH.
    Chào ông – Tên giết người Dơ Bẩn, Tên viết Sử Lùn Chuột Nhắt mù lòa tâm trí có tên NĐX!
    Vũ Đình Kh.

1 comment:

  1. Cám ơn bác Âu. Cám ơn bác đã copy và dán bài của tên Đắc Xuân mà chỉ được Thu buồn thôi kia. Không biết chừng nào nó mới sáng mắt ra. Tôi ở Đalat, nên Bát Nhã gần với tôi lắm. Đắc Xuân được ĐCS trả lời chưa, giác ngộ chưa ? Thật hết thuốc chữa khi tự hào về tội ác của mình : "chưa ai giết được nhiều người bằng Tau (Tau viết hoa).
    Công Lý 999

    ReplyDelete

Enter you comment ...