. .

Monday, October 12, 2009

Lương Tâm và Tôn Giáo - Trần Quốc Việt



Lương Tâm và Tôn Giáo
Trần Quốc Việt
talawas ,11/10/2009 | 1:08 sáng |


Qua các vụ trấn áp tôn giáo gần đây, đặc biệt qua sự hành xử của chế độ trong vụ Bát Nhã, niềm hy vọng về một sự thức tỉnh lương tâm trong tầng lớp cầm quyền của chế độ đã thành ảo vọng. Chế độ tự nó không có lương tâm, nhưng chế độ là tập hợp những cá nhân cụ thể ít nhiều đều có lương tâm hẳn hoi. Song đứng trước một cỗ máy cai trị sẵn sàng nghiền nát tất cả những gì nó xem là vật cản trong hiện tại và tương lai, lương tâm của nhiều cá nhân tự động chùn lại và khép mình trong tiếng thở dài cam phận hay lẩn khuất dưới bóng của mái ấm gia đình hay danh vọng.

Chế độ toàn trị sống được là nhờ bạo lực và dối trá. Hai cái này hợp lại và, qua thời gian, đã bào mòn dần các lớp men lương tâm tích lũy từ thời sơ khai của tiến hóa. Cho nên ở Việt Nam có cảnh một em bé bị chủ của quán phở hành hạ dã man bao năm trời mà không ai lên tiếng. Cảnh đám người hiếu kỳ dửng dưng nhìn người bị đụng xe nằm trên đường phố. Cảnh đám đông bị lùa vào các quán cơm tù ngay khi các xe khách ghé vào. Cảnh đánh ghen mà nạn nhân bị lột trần truồng, bị xúc phạm thân thể trước hàng trăm cặp mắt thờ ơ bên lề. Cảnh bao thiếu nữ lui tới các nơi phá thai công khai như đi chợ. Cuộc sống nhân phẩm đã bị hủy diệt từ rất lâu ở mức độ cá nhân trong thời gian quá dài so với đời người, cho nên các sự kiện đàn áp tôn giáo vừa qua là giọt nước cuối cùng làm tràn cái ly vô lương tâm của chế độ khi nó dùng bạo lực trấn áp giới tu sĩ và những người thực hành tôn giáo. Biến cố Bát Nhã là đỉnh cao của bạo lực vì làm tổn thương đến nền văn minh tâm linh và đạo lý của con người. Quyền lực xui khiến những kẻ bên trên cam tâm đi ngược lại hướng tiến hoá của lương tâm con người, còn sự sợ hãi làm đa số ở phía dưới câm lặng và nhẫn nhục trước bao cảnh bất công cá nhân trong đời thường, rồi tiếp tục ngoảnh mặt trước những cảnh bất công lớn hơn ngoài xã hội, rồi dần biến thành một đám đông thầm lặng cùng khiếm khuyết một phần lương tâm bình thường, như lương tâm bình thường của người dân trong các nước theo thể chế dân chủ và tự do.

Nền tảng của tôn giáo là sự yêu thương, đối nghịch với sự bạo lực chính trị nhân danh ý thức hệ. Nhưng ý thức hệ nào chăng nữa cũng chỉ là phần thế tục tạm bợ, còn tôn giáo là lĩnh vực thiêng liêng trường cửu như lòng yêu nước tiềm tàng trong mỗi dân tộc.

Theo nhà văn người Anh George Orwell, Marx nhìn tôn giáo với ánh mắt trân trọng và nhân ái, khác hẳn với những tín đồ của bạo lực mượn tên ông làm điều Ác. Tác giả của Trại súc vật viết như sau:

“Chính những kẻ hủy diệt nền văn minh của chúng ta đôi lúc cũng ý thức về điều này. Câu nói nổi tiếng của Marx, ‘tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân’, thường bị cắt ra khỏi ngữ cảnh của nó rồi bị gán một ý nghĩa khác một cách tinh tế nhưng vẫn rất khác ý nghĩa ông muốn nói đến. Marx, dù sao trong đoạn văn ấy, đã không nói rằng tôn giáo đơn thuần là một liều thuốc phiện do bên trên ban xuống; ông nói rằng tôn giáo là cái gì đó do nhân dân tạo ra cho mình để cung cấp một nhu cầu mà ông thừa nhận là có thực. ‘Tôn giáo là tiếng thở dài của linh hồn trong một thế giới không có linh hồn. Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân.’ Phải chăng điều ông muốn nói đơn thuần rằng con người không sống chỉ nhờ vào bánh mì, rằng sự hận thù là không đủ, rằng một thế giới đáng sống không thể dựa trên nền tảng của ‘chủ nghĩa hiện thực’ và súng máy? Giá mà ông thấy trước được ảnh hưởng trí thức của ông sẽ lớn lao như thế, có lẽ ông sẽ lặp lại lời của mình thường xuyên hơn và vang vọng hơn.”[1]

Tôi đọc ở đâu đó rằng trước khi nhắm mắt, Marx xin gặp một linh mục và nói rằng “Tôi không phải là một người mác-xít”.

Người ta nhìn thấy biểu tượng của thế giới không có linh hồn ấy qua bức hình Mao nhìn xuống cuộc duyệt binh ở Quảng trường Thiên An Môn vừa qua. Sáu mươi năm cái Ác ngự trị được kỷ niệm bằng cuộc phô trương trơ trẽn công cụ của bạo lực – súng ống và binh lính – ở một nơi mà mùi máu oan khuất của bao thanh niên Trung Quốc dường như vẫn còn phảng phất đâu đây, cho dù bao dấu vết của cuộc thảm sát trong đêm ấy đã được chùi rửa sạch bóng từ hai mươi năm về trước.

Trái ngược hoàn toàn với Mao, Đức Dalai Lama là biểu tượng của thương yêu và là niềm hy vọng vào vẻ đẹp vĩnh cửu của lòng nhân ái trong một thế giới vẫn còn cái Ác. Ông thường kể câu chuyện rằng các nhà sư Tây Tạng, sau khi đào thoát đến Ấn Độ, đã đến gặp ông, tâm sự rằng điều họ sợ nhất khi đang ở trong tù là họ sợ một ngày nào đó họ không còn thương yêu những kẻ cai tù hành hạ họ nữa. Tín đồ thật sự còn sót lại của Mao ở Trung Quốc không nhiều, nhưng số lượng người mến phục Đức Dalai Lama ngày càng tăng ở nhiều quốc gia.

Nếu Mao từng nói: “Chủ nghĩa cộng sản không phải là thương yêu. Chủ nghĩa cộng sản là cái búa chúng ta dùng đẻ đập nát kẻ thù”, thì Đức Dalai Lama nói, “Tôn giáo của tôi rất đơn giản. Tôn giáo của tôi là tình thương.”

Vì thế ta không lấy làm lạ khi biết rằng vài tuần trước lúc nhắm mắt, ông Triệu Tử Dương đã ngỏ ý nhờ Đức Dalai Lama cầu siêu cho ông. Ước vọng của nhà lãnh đạo một thời của Trung Quốc, mà số phận gắn liền với sự kiện Thiên An Môn, đã được toại nguyện[2].

Và hôm nay, giá mà tận mắt chứng kiến cảnh các tăng ni đầu xanh tuổi trẻ ở Bát Nhã đứng âm thầm dưới mưa hàng giờ nhìn cái Ác hoành hoành qua những cánh tay bạo lực nối dài của chế độ, những người dân bị kích động, Đức Dalai Lama chắc sẽ xót thương cho những quần chúng xã hội đen này nhiều hơn cả các tăng ni bị nạn như ông từng nhắc nhở người Tây Tạng rằng công an hay cán bộ thi hành lệnh của chế độ “theo luật Nhân Quả, họ sẽ dễ bị đầu thai vào các kiếp đời khốn khổ và hèn mọn, và bổn phận của chúng ta đối với họ, cúng như đối với mọi sinh linh khác, là giúp họ lên được Niết Bàn, thay vì để họ chìm xuống các tầng thấp hơn của sự luân hồi.”[3]

Cách đây hơn hai ngàn năm, Chúa Jesus kêu lên lần cuối khi bị đóng đinh trên cây thập giá: “Cha ơi, hãy tha thứ cho họ; vì họ không biết việc họ làm…” Tiếng kêu bi thương ấy đã hiện lên trong lòng bao tín hữu Thiên chúa ở Tam Toà và Đồng Hới khi thấy các cha và linh mục bị đánh đập, nhà thờ bị xây kín. Tinh thần thương yêu ấy càng đậm nét hơn qua ánh đạo vàng từ bi và qua những giọt nước mắt nhòe trong mưa của bao mái đầu xanh khao khát muốn tìm lại lương tâm cá nhân đích thực mà thế hệ cha anh đã đánh mất trong đêm dài mịt mùng của lịch sử.

© 2009 Trần Quốc Việt
© 2009 talawas blog
________________________________________
[1] George Orwell, My Country Right Or Left 1940-1943, Edited by Sonia Orwell and Ian Augus,Harcourt Brace Jovanovich 1968, trang 18
[2] Time Magazine, ấn bản phát hành tại Mỹ 19/3/2008
[3] My Land and My People, Memoirs of the Dalai Lama of Tibet, Potala Corporation, 1983 trang 233-234





Hết buổi học, các em ra về, bỏ tôi ngồi lại đắm chìm trong thẫn thờ suy nghĩ…
Sau 34 năm thu đoạt được miền Nam tự do, người cộng sản VN (CSVN) không chỉ biến miền -đất -hi -vọng -cuối -cùng -của -xứ -sở -có -cơ –may -tiến -đến -một -thể -chế -dân -chủ thành thảm cảnh :

Này Sài Gòn ơi
Bao nhiêu lâu sẽ như Hà Nội?
Người người nhìn nhau tâm tư giam kín bức tường dày
……………………….

Thôi bây giờ đã mất những mặt trời tương lai
Thôi bây giờ gánh vác nhục nhằn thấu xương vai
Thôi bây giờ lầm lũi bước vào đời ngô nghê
Tay che mù mắt tối gượng cười khô đắng môi

(Chiều Trên Đường Hồng Thập Tự-Nguyễn Tất Nhiên)

để rồi người người bỏ xứ ra đi tìm tự do bên trời Tây, mà cho đến nay những người ở lại cũng lâm vào cảnh cùng kiệt về tinh thần, tan nát về đạo đức, triệt tiêu tự do, vô vọng về tương lai. Như thế quả mới thật là một cộng đồng vô văn hóa đúng nghĩa nhất của từ ngữ này!

Một xứ sở vô văn hóa là một miền đất chết! chỉ còn người người đi lại, cộ xe xuôi ngược, làm làm ăn ăn…chứ kiếp sống khép kín, vô tâm, cầu an, bất lực, hoặc xu nịnh để cầu tài….thiệt sự đó có còn là cuộc sống làm người đúng nghĩa nữa đâu!

Hãy khoan nói tới những phương diện cần yếu và phức tạp của một quốc gia đang mưu cầu tiến bộ, sáng lạn văn minh, chỉ riêng việc động lòng lân mẫn của các tầng lớp đồng bào trước bao điều thất lương tâm ngày ngày diễn ra trên mức độ rộng và dày đặc mà CSVN tung hoành ngang dọc như chỗ không người trong nước, thì sẽ thấy một sự bi quan rùng rợn! Bởi khi không bị phản kháng, bạo quyền sẽ không tự nó dừng tay tội ác! Và cái ác của nó sẽ không tha bất cứ một ai.
Đại đa số quần chúng thì bị bưng bít thông tin hoặc nhiễm độc tuyên truyền cộng sản, hoặc đã kiệt sức với việc mưu sinh. Phần lớn trí thức thờ ơ hoặc nín lặng hoặc lảng tránh sang một việc khác, một suy nghĩ khác….để tự dối mình đang hèn nhát, vô tâm! Hôm nay bạo quyền trấn áp dân oan đi kiện vì bị quan chức đảng viên cướp đất, ngày mai chúng lại đuổi đánh tăng, ni tu sĩ, ai biết được ngày kia chúng sẽ còn làm gì gì nữa với họng súng cai trị sắt máu hòng giữ riệt vị thế quyền lực hiện tại??? Mọi việc cứ tuần tự sờ sờ diễn ra trước bao cặp mắt và con tim vô cảm của đồng loại, như thế, về một nghĩa nào đó, con người VN hôm nay sống kiếp sống còn thua kiếp ngựa : “Một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ”.

VÌ ĐÂU NÊN NỖI?

Có nhiều nguyên nhân, nhưng phạm vi loạt bài này, tôi chỉ nêu lên nguyên nhân chính từ vấn nạn quan trọng và cũng là bình diện trọng yếu nhất của một đất nước : Giáo Dục

Khi nói đến hai chữ này, tôi đã có kinh nghiệm nhiều về câu trả lời của mọi người. Hoặc không quan tâm, nếu cầu an, hoặc chê chán, khá hơn thì phê phán về chương trình, về tổ chức, cao hơn nữa (như Giáo sư Hoàng Tụy) thì bàn đến Cần một tầm nhìn chiến lược, Cần sửa lỗi hệ thống, Trách nhiệm cộng đồng hay Tư duy v.v… và nhiều nhiều nữa, cả những cây bút trên các báo người Việt tị nạn ở hải ngoại.

Tất cả những ý kiến đó không sai, nếu thực thi, tất cả đều góp phần tạo ra chuyển biến lớn cho Giáo Dục, nhưng không phải là điều kiện then chốt!

(Với người đang trong nước, dĩ nhiên chúng ta cần phải hiểu rằng đa số góp ý, bàn bạc về việc này đều biết cái then chốt nằm ở đâu nhưng họ, nhưng nếu dùng tên thật, sẽ không dám nói thẳng ra trước sự đe dọa, đàn áp, bức hại luôn rình rập và sẵn sàng bủa xuống đầu họ như trường hợp Luật sư Lê công Định, anh Nguyễn tiến Trung mới đây chẳng hạn. Họ sẽ tìm cách nói tránh né, nói quanh...miễn người đọc hiểu ý họ muốn diễn đạt).

***
Vậy then chốt ở đâu?

Với nhà nước CSVN, tôi tin chắc nếu ta hỏi họ, mà đại diện là Nguyễn thiện Nhân chẳng hạn, rằng Học Để Làm Gì? Anh ta sẽ không trả lời được một cách chính đính nhất. Và lại càng không thể trả lời được đúng đắn nếu tôi yêu cầu chỉ trả lời thật ngắn gọn trong vẻn vẹn vài ba từ ngữ!

Tôi dám khẳng định thế là bởi qua rất nhiều cách mà người CSVN hành xử với Giáo Dục sau đây :

1 / Về hình thức : Ngày trước, chính thể quốc gia tại miền Nam gọi tên là Bộ Văn Hóa Giáo Dục, hoặc Bộ Quốc Gia Giáo Dục. Ngày nay tôi không khỏi bật cười khi đọc thấy cái tên người CSVN gọi là Bộ Giáo Dục và Đào Tạo. Chữ Đào Tạo đi theo sau nhắm nói rõ hơn cho chữ Giáo Dục (vì với họ chữ Giáo Dục có lẽ sáo rỗng vô nghĩa quá?! nên mới cần gắn hai chữ Đào Tạo vào nữa?!) Như vậy hiển nhiên ta thấy trong cái não trạng của họ, cái bộ giáo dục chỉ có nhắm tới mấy cái trường học, lo sao học trò biết chữ, biết làm toán làm văn v.v… hay cao hơn nữa là “đào tạo” ra các cử nhân, tiến sĩ kỹ sư bác sỹ …..rồi thôi!!! Là đủ rồi! Thế là đạt thành tích rồi, có cái “Giáo dục” để trưng ra với bàn dân thiên hạ rồi!

Chuyện thật chứ không khôi hài nhé, và ta thấy rõ họ làm những gì trong bao năm nay với cái mớ trường ốc ngày càng rối bòng bong như cái chợ của họ:

- Tiểu học : ngay từ mẫu giáo đến tiểu học, họ xếp đặt trường lớp theo lối chắp vá tùy tiện, thay đổi chương trình xoành xoạch, và phân chia giai cấp rõ nét : trường Chuyên, lớp Chọn, với ý nghĩa công khai là phân loại học sinh theo khả năng…nhưng thực tế cốt để thu tiền học phí mắc hơn, bởi trường Chuyên lớp Chọn “có giá” hơn, phụ huynh nào cũng mong đưa con em mình vào đấy. Những bất công và phản giáo dục bắt đầu từ đây! Tiến trình lội ngược về cái nếp phong kiến Khổng giáo cũng từ đây!

- Trung học : song song với lề lối phân chia trường Chuyên lớp Chọn đầy tà ý như thế để trục lợi, họ còn tổ chức Đoàn, Đội, một cách chuẩn bị cho việc đoàn ngũ hóa học sinh, sẽ có khả năng gia nhập vào cái đảng CS của họ sau này. Đây là mô hình bắt chước rập khuôn từ CS Nga sô, Đông Âu, Trung cộng từ những năm 50, 60, đến nay họ còn duy trì và củng cố chắc hơn. Lại phân rẽ trong cộng đồng học sinh, nào là có vào Đội hay chưa? v.v...

Với lề lối tổ chức như thế, ta thấy họ mặc nhiên xem học sinh là những “mầm non” của đảng CS. Mọi lỗi lầm, mọi tội ác bắt đầu từ đây!

Vấn đề sẽ rõ hơn nếu ta xem xét tới nội dung chương trình học sinh phải học.

2/Về nội dung : Từ đó, họ hoạch định nội dung chương trình học cho các cấp với chủ đích phục vụ cho ý hệ CS của họ, cho sự bền lâu cai trị độc quyền của họ, chứ đâu phải dạy học cho các em! Bất chấp hình ảnh dễ thương non nớt của trẻ thơ, họ lạnh lùng và trơ trẽn đầu độc bao thế hệ không chút gớm tay! Rõ nhất về việc này là Dự thảo bộ “chuẩn” phát triển cho trẻ 5 tuổi mà Bộ Giáo Dục và Đào Tạo của họ đưa ra gần đây (gồm 29 “chuẩn”), trong đó thử nêu ra một vài yêu cầu có trong bộ chuẩn này:

Trẻ 5 - 6 tuổi cần biết kính yêu những người có công với quê hương, đất nước và quan tâm đến di tích lịch sử.

Trẻ 4 -5 tuổi nhận ra hình ảnh Bác Hồ, lăng Bác Hồ; thích và thuộc một số bài hát, bài thơ về Bác Hồ.

Trẻ 5 - 6 tuổi nhận ra hình ảnh Bác Hồ, chỗ ở, nơi làm việc của Bác Hồ, biết một số bài hát, bài thơ, câu chuyện về Bác Hồ.

***

Lớn hơn, dù là bậc tiểu học, hay trung học, một “xương sống xuyên suốt” chương trình học của trẻ là về bác Hồ, và đảng CS …tất cả đều nhắm một mục đích tuyên truyền nhồi sọ một cách cố ý và thô thiển, đảng viên CS là đích lớp trẻ phải hướng tới, phải yêu CNXH!

(Vô lí và khôi hài như chuyện về Lê văn Tám, 5, 6 năm trước đây vài học sinh ở ngoài Bắc trả lời báo chí rằng, không thể nào có một em nhỏ độ hơn mười tuổi mà lại có thể tẩm xăng vào người rồi tự đốt cháy mà chạy vào đồn “địch” hòng làm nổ tung kho đạn được!!! Sau đó Hà nội thừa nhận Lê văn Tám là chuyện không có thật, một cách thản nhiên, không hề thấy xấu hổ vì đã nói láo bao lâu nay, và ta thấy tại Saigon, nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi vẫn cứ là công viên Lê văn Tám, và các trường học có tên là Lê văn Tám vẫn ngang nhiên trơ ra đó, không hề đổi cái tên ma ấy đi!!!)


Ngoài những kiến thức tổng quát học sinh phải học như khoa học Toán, khoa học Thực Nghiệm (Vật Lý, Hóa Học, Vạn Vật…) còn lại là lĩnh vực Nhân Văn, cho dù là Văn hay Sử, Địa, Công dân Giáo dục, câu chữ văn phạm tiếng Việt…,họ nhanh chóng áp đặt, tuyên truyền, nhồi sọ ngay từ bé cho học sinh về cộng sản, kể công dành độc lập, phải yêu bác yêu đảng, phải căm thù đế quốc (gần đây còn thêm “các thế lực thù địch”)…..hoàn toàn phi nhân bản, phi thực tế! Nếu nhẫn nại đọc qua hết chương trình học họ lập ra cho học sinh, từ tiểu học đến trung học, đại học, một người tỉnh táo không khỏi thốt lên rằng : “Thật quái gở ! con người sinh ra, lớn lên, ăn học không cốt để thành người mà cốt chỉ để đem sức vóc ra tôn thờ một thần tượng nào đó, theo một chủ nghĩa nào đó, đứng về phe nào đó, phải căm thù ai, phải đánh nhau với ai đó???”

Lên tới Đại học thì càng rõ hơn! Mác Lê Hồ là triết học(!), và sinh viên phải học với 30% chương trình, mà rất khắt khe, điểm thi dưới một mức nào đó (5, hay 6 điểm tùy nơi tùy lúc) là coi như hỏng năm học ấy, phải thi lại!
***

Với phần kiến thức căn bản tổng quát học sinh phải học như khoa học Toán, khoa học Thực Nghiệm, thực chất là được bê nguyên xi từ Bộ Quốc Gia Giáo Dục ở miền Nam trước 1975, mà chương trình này lại thoát thai từ chương trình Tú Tài Pháp để lại Việt Nam sau một trăm năm đô hộ, thì cũng bị cắt xén bỏ bớt, giảm dần phẩm chất dạy và học.
Vì sao? Để ý cứ chừng vài ba năm, khả năng này của sinh viên học sinh giảm dần, giảm dần cho đến năm ngoái năm kia đây thôi, các đề thi Toán, Lý Hóa (cho kì thi tú Tài) trượt xuống hàng một bài tập hạng xoàng so với học sinh lớp 12 thời quốc gia ở miền Nam những năm 70! Vậy mà vẫn khá đông thi rớt!
Câu trả lời đã rõ, việc cái gọi là bộ giáo dục đào tạo của nhà nước CSVN cũng phải đặt giảm dần chuẩn mực học vấn qua chương trình học, qua cách ra đề thi cho thích nghi với đà tuột dốc kiến thức ngày càng nhanh của học sinh mới là điều ngoạn mục nhất! Họ đã tự chứng nhận cái thực tế bi thảm mà họ đã tạo ra trong “môi trường giáo dục” của chính họ, nhưng vẫn thích những con số, để tự dối mình dối người, trấn an dư luận, rằng là tỉ lệ học sinh thi đỗ vẫn cao!!! Hơn ai hết, Nguyễn thiện Nhân và cái bộ của ông ta mới là tên chóp bu đầu sỏ “bệnh thành tích” làm sao còn đi khua chiêng gióng trống ra rả là “ nói không với bệnh thành tích” được??? Hơn ai hết, họ biết rõ họ đã tạo ra những sản phẩm không đáng một xu từ cái lò Giáo Dục cộng sản của họ! Tóm gọn một câu: Tất cả cái gọi là Giáo dục của cộng sản chỉ để tạo ra một đàn cừu lở lói phục vụ cho cái độc tài đảng trị của họ mà thôi!

***

Một “chương trình giáo dục” với mục tiêu chính trị hóa, đoàn thể hóa, cộng sản hóa, sa đọa hóa con người như thế lẽ dĩ nhiên phải cần tới đội ngũ cán bộ (chữ “Thầy Cô” chỉ là mỹ từ lạm xưng!). Trường nào cũng có Chi bộ đảng, treo cờ đảng, khẩu hiệu đảng…Các Thầy Cô thực chất chỉ là những người làm công như công nhân của một hãng xưởng nào đó, và bị phân biệt đối xử rõ rệt : đã là đảng viên chưa? Nếu đã, thì có “vai vế” hơn, lấn át hơn cho dù tài cán kém cỏi hơn…Từ đó sinh ra một môi trường đục ngầu những tranh giành, đấu đá mà ở đó những tiếng nói trung thực luôn luôn bị tiếng của bầy đàn đảng viên đặc quyền đặc lợi đè bẹp, thậm chí bị hãm hại công khai như vụ Thầy giáo Đỗ Việt Khoa ở trường Vân Tảo, Hà Tây năm 2007 là một trong vô số những quốc nạn! (mời bạn xem thêm ở đây).

Thế là nghề giáo hết còn là cao quý, giáo viên còn đâu tâm huyết nữa, lại càng khó thể yêu nghề bởi đồng lương thảm hại, cộng với những bất công dày đặc làm họ, hoặc rút về cố thủ trong vỏ bọc tự ti (nếu còn nhất điểm lương tâm và liêm sỉ) hoặc trôi theo dòng nước bẩn mà xu nịnh cấp trên, cấp đảng, hoặc quay sang trục lợi học sinh bằng cách trấn ép các em phải đi học thêm (ngay cả các lớp tiểu học mà cũng học thêm!), một lối"tống tiền" phụ huynh học sinh một cách trá hình, thật bỉ ổi chưa từng có nơi nước Việt mến yêu này!?

Một số khá lớn (giáo viên) khác thì quay lại hãm hại học sinh của mình nếu là học sinh nữ; vòi tiền, vòi "chầu nhậu" (thật quá tệ!) nếu là học sinh nam. Để cho điểm cao lên đặng họ khỏi bị trượt, khỏi thi lại v.v... Họ nhiệt tình dạy cho nhau những gian dối vô luân ngay dưới "mái trường xã hôi chủ nghĩa" của họ chớ có thế lực thù địch nào mà vào được đây?!

Một số lớn các vụ Hiệu Trưởng mua dâm nữ sinh trong trường mình làm Hiệu Trưởng, hay Thầy giáo, Giám khảo vòi "ngủ" với học trò nữ nổi lên ngày càng nhiều trong 3 năm gần đây đã là tiếng chuông báo động đỏ cho sự sa đọa hay chưa??? Vậy mà khi trả lời báo chí, Nguyễn Thiện Nhân còn xoen xoét : "...nhấn mạnh, ai sai xử lý người đó nhưng đừng cho rằng đó là bộ mặt của ngành giáo dục!". Sự thực thê thảm sờ sờ ra như vậy mà người được gọi Bộ trưởng còn trân tráo phát ngôn bào chữa, chạy tội một cách đớn hèn rẻ tiền như thế thật quả là đại vô liêm sỉ!!!


Với đồng nghiệp thì tôi từng chứng kiến nhan nhản những cảnh các đoàn "thỉnh giảng" từ nơi khác, tỉnh khác tới...thì vòi trường sở tại (nơi mời) như sau : nếu là giáo viên Nam thì vòi nhậu (mà phải là đến quán nhậu có gái nữa mới chịu, dù có những ông giáo đã 50 - 60 tuổi!!!), là nữ thì vòi đi siêu thị, đi shop mua sắm!!! Thật kinh dị!

Như vậy thử hỏi cái đội ngũ "cán bộ giáo dục" này dạy được ai, đào tạo cái gì???

HẬU QUẢ


Đây là thông tin mới nhất từ tờ báo đảng Tuổi Trẻ Cuối Tuần, Chủ Nhật, 13/12/2009 :

“Trong năm năm trở lại đây, có đến 47.000 vụ phạm pháp hình sự do HS, SV gây ra (con số của Cục Cảnh sát điều tra về trật tự xã hội). Chưa hết: trung bình mỗi năm cả nước có 4.746 người chưa thành niên phạm tội” (nguồn: Viện Khoa học xã hội VN)

Trẻ thơ là một tờ giấy mới tinh khôi. Người CSVN đã mê sảng rằng, cứ tranh tiên mà quẹt vào đó những vết hằn nô dịch hóa con người, thì họ sẽ có bầy cừu để sung quân! Thực tế đời sống đã trả lời ngược lại, tưởng không còn gì rõ hơn!

Vì sao tranh tiên như thế mà vẫn không đặng??? hay đúng hơn là phản tác dụng? thậm chí đàn cừu còn quay lại tấn công chủ chăn nữa???

Xin thưa vì đời sống có cái mầu nhiệm của riêng nó!

Những đầu độc mà hà nội nhẫn tâm đổ vào lớp trẻ VN là những thứ không – có – thực cho họ!

Cuộc sống bây giờ khác xưa quá nhiều. Thưở theo đệ tam quốc tế, làm tay sai cho cộng sản quốc tế dày xéo quê hương, thì còn mượn được chiêu bài gian trá có công “giải phóng”, dành “độc lập”, còn "chủ nghĩa" này kia v.v…, ít ra trong thuở tranh tối tranh sáng ấy nó cũng còn “thực” tí chút, còn có thể chiêu dụ phỉnh gạt bao lớp người yêu nước thương nòi đi theo, vì cuộc chiến còn đang tiếp diễn, màn khói che đậy lừa gạt chưa lộ ra!
Ngày nay, họ phải mở cửa cho người cựu thù Hoa Kỳ, tên “đầu sỏ đế quốc tư bản” vào cứu nguy cho đảng, dắt theo một lô một lốc “những chư hầu” tư bản Âu, Á Úc…Thế nhưng họ vẫn cứ ra rả một luận điệu cũ, “mác lê nin”, “chủ nghĩa xã hội”, “theo Mỹ”, “tư bản bóc lột”, “yếu tố nước ngoài”, “thế lực thù địch” v.v… là những thứ luận điệu vu cáo mà họ thường dùng để triệt hạ đồng chí, thanh toán nội bộ, trấn áp trí thức, đồng bào…thì quả là họ đã quá cùng đường, tắc ngõ! HỌ KHÔNG CÒN NGHĨ RA ĐƯỢC HAY TÌM ĐƯỢC CÁI LUẬN ĐIỆU NÀO ĐIỀN THẾ VÀO CHO HỢP THỜI NỮA! Họ không còn lối ra!
Bọn trẻ chỉ cần hỏi XHCN là cái gì mà nước ta phải “tiến lên”? chắc chắn họ không sao trả lời được! Nói bậy là chúng biện luận, vặn ngược ngay, bởi vì không có cái XHCN đó! Đã có 1 lần tại trường Đại học Báo chí ở Thủ Đức cách đây 8, 9 năm, chỉ vì thua khi vấn đáp như thế với sinh viên mà một giảng viên của trường này đã đuổi đánh anh sinh viên tranh luận chạy vòng vòng quanh sân trường, làm một trận cười no cho toàn thể sinh viên hiện diện lúc ấy!

Cái không – có – thực thì vô tác dụng.

Nhưng đau đớn nhất là ở chỗ, họ đã triệt tiêu luôn cơ hội được học một chương trình giáo dục căn bản cho thanh thiếu niên như lẽ ra phải có, nhất là lĩnh vực Khoa Học Nhân Văn! Văn, Thơ, Triết Học…để lúc suy tư hay bâng khuâng thẫn thờ, họ còn biết thầm nhẩm những vần thơ từ trái tim con người :

“Mưa chiều thứ bảy tôi về muộn
Cây khế đồi cao trổ hết bông”
(Ngày Sinh Của Rắn – Phạm công Thiện)

Hay
“Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông”
(Áo Lụa Hà Đông – Nguyên Sa)

Học trò học xong trung học, đại học, bước ra với cái đầu gần như rỗng (vì chương trình lạc hậu, bưng bít –sinh viên học sinh Việt Nam rất kém về Information Technology), và với một quả tim vô nhân! Họ hầu như không biết gì về Cái Tôi, về bản thân, về tha nhân, về xã hội. Họ “biết” những cái ấy theo lối tự phát do nhiễm những hình ảnh sinh hoạt, các mối tương quan gia đình, chòm xóm, mà những người này thì cũng là những “nạn nhân” ngay trước đó ít lâu, nay thì ngày ngày ăn nhậu, chơi bời, cờ bạc, tệ hơn là trộm cắp lừa đảo mánh mung….cho nên các em nhỏ nhiễm theo rất nhanh.

Mà hễ anh đuổi Phật ra khỏi nhà thì Ma bước vào thay ngay chớ sao?

“Học sinh càng lên các lớp cao càng gia tăng tình trạng đi xuống về đạo đức, lối sống, nề nếp học tập, sinh hoạt” (nhận xét của cô giáo Lê Nguyên Hương - Trường THPT Nguyễn Huệ, Hà Nội, dựa trên những con số điều tra chắc chắn)
(Tuổi Trẻ Cuối Tuần, Chủ Nhật, 13/12/2009)

Những lời trên đây là một chữ ký bảo đảm cho cái Phá sản của lề lối phi nhân mà người cộng sản cứ kiên trì áp dụng trên sáu mươi năm qua tại Việt Nam. Nếu họ còn tỉnh táo –chứ chưa hẳn còn Lương Tâm- hãy dừng tay lại!
Không ai dám chắc dừng lại bây giờ có “còn kịp” không, nhưng nếu cứ tiếp tục thì một tương lai gần vô cùng bi thảm cho đất nước chắc chắn phải nổ tung ra! Từ chính cái tập thể học sinh khổng lồ vừa mới bước ra từ “mái trường xã hội chủ nghĩa” kia chứ không phải xuất phát từ Luật sư Lê công Định, anh Nguyễn tiến Trung đâu mà đem các bậc trí thức tâm huyết ấy ra xử tử!!!

Saigon, 2/12/2009

Lê Tùng Châu

No comments:

Post a Comment

Enter you comment ...