. .

Saturday, May 11, 2019

Chứng Tích bên phía CSBV part 3

written & collected by Le Tung Chau
ngày khởi đăng Apr. 12, 2025
(tiếp theo Chứng Tích bên phía CSBV part 2)

$pageIn
Phân đoạn 1

#Tien Tuyen Jul. 12, 1972 trang nhất
Josep Alsop: lính CSBV quăng súng bỏ chạy như lũ thỏ chết nhát
#Tien Tuyen Jul. 12, 1972 trang nhất
Ký giả Josep Alsop nhận định:
Các nhà lãnh đạo Hanoi hoang mang và thất vọng
★ Lính CSBV quăng súng và bỏ chạy như lũ thỏ chết nhát


Bình luận gia Josep Alsop tiên đoán là «TT Nixon còn có 1 cơ hội là ông sẽ chấm dứt được chiến cuộc với những điều kiện hợp lý trước ngày tuyển cử».

Bình luận gia này viết tiếp:
«Lẽ tất nhiên, người ta phải bắt đầu bằng câu hỏi là cuộc đánh cá này ra sao. Chẳng hạn như, nó sẽ trở thành ngớ ngẩn nếu đánh cá là bí thư Lê Duẩn và những người lãnh đạo cứng răn khác tại Hanoi sẽ chịu thay đổi ý nghĩ của họ. Trong lúc này, những người đó phải một mực chứng tỏ mạnh là họ quyết tâm bám víu lấy niềm hy vọng Thượng nghị sĩ Mc Govern sẽ thắng cử và sẽ tới «mặc cả» tại Hanoi như lời ông ta đã công khai hứa hẹn.
«Thay vì thế, hiện nay còn có cuộc đánh cá là sự thất vọng về cuộc tấn công lớn này sẽ tạo nên một sự thay đổi quan trọng về thế quân bình giữa 2 phe lãnh đạo ở Hanoi. Nếu điều đó xảy ra thì những kẻ thua cuộc chính là Lê Duẩn và những người khác thuộc phe cứng răn. Và kết quả nếu những người này mất địa vị nắm giữ chính sách thì TT Nixon có thể dễ dàng đạt được mục tiêu ông mưu tìm từ lâu …, vì ba lý do hoàn toàn khác nhau.
«Trước hết là thành công sáng chói của TT trong việc chia cách Hanoi với Bắc Kinh và Mạc tư Khoa bằng mọi đường lối. Mạc tư Khoa và Bắc Kinh không cần «làm áp lực» với Hanoi như Johnson trước đây thường hy vọng. Cuộc phong tỏa [ Vịnh Bắc Việt ] và oanh tạc của Hoa Kỳ đang làm áp lực mạnh hơn bất cứ người "anh em vĩ đại" nào của Bắc Việt. Nhưng Bắc Kinh lẫn Mạc tư Khoa đều cảnh giác Hanoi rằng TT Nixon có thể tái đắc cử và sự thương lượng với ông sẽ còn khó khăn hơn nữa khi cuộc tuyển cử kết thúc.
«Hay là thương lượng bây giờ đi trong khi xác đồng chí còn có thể thương lượng, đó là lời khuyên mà họ đã đưa ra. Lời khuyên này tự nó cũng đủ làm cho Hanoi hoang mang rồi. Hanoi lại càng thêm hoang mang khi đã chứng kiến các đơn vị Bắc Việt trước đây hăng say nhưng nay đang quăng súng bỏ chạy như bầy thỏ chết nhát khi gặp sức tấn công của binh sĩ VNCH, điều đó đã xảy ra luôn luôn trên những nẻo đường hành quân tiến ra Quảng Trị. Một trong những đơn vị đang lâm vào tình trạng đó cũng là đại đơn vị trừ bị cuối cùng của Hanoi tức SĐ325».

Bình luận gia Alsop đã duyệt lại những cuộc tranh luận giữa các lãnh tụ ở Hanoi:
1) năm 1965 về việc xâm nhập thêm quân vào Nam;
2) năm 1968 những hy sinh to lớn phải chịu trong cuộc tổng công kích Tết Mậu Thân;

3) năm 1971 về việc tăng cường quân sự mới.

Alsop kết luận: «trong những lần đó, lần nào Lê Duẩn và bọn theo đường lối cứng rắn cũng thắng khi tranh luận. Nhưng lần nào thì diễn tiến và kinh nghiệm sau đó đều chứng tỏ Lê Duẩn và bọn cứng rắn cũng sai lầm một cách thảm bại.
Tuy nhiên, nay thì cuộc tổng tấn công này đã khiến cho Bắc Việt bị oanh tạc trở lại, các hải cảng bị phong tỏa và đã đem lại một tai họa còn lớn hơn hồi Tết Mậu Thân.
Người ta đã có thể thấy tại sao bọn cứng rắn ngoài Bắc sẽ khó mà biện bạch gì được»

~~~~~~~~~~~~~~

#Tien Tuyen Jul. 13, 1972 trang nhất
Xâm Lăng Trên 3 Tháng Mà Bộ Binh Và Chiến Xa Bắc Việt Vẫn Chưa Phối Hợp Nhịp Nhàng
«Vua diệt chiến xa địch» của Thiết Đoàn 18:
Xâm Lăng Trên 3 Tháng Mà
BỘ BINH VÀ CHIẾN XA BẮC VIỆT VẪN CHƯA PHỐI HỢP NHỊP NHÀNG
★ Đụng trận là Bộ binh CSBV bỏ chạy trốn để mặc cho Thiết Giáp chạy khơi khơi. ⚫ 6 ngày phép đặc biệt cho thành tích hạ 4 chiến xa T-54

⚀ Anh Nhân

QUẢNG TRỊ.– Theo nhiều sĩ quan và hạ sĩ quan am tường của Thiết đoàn 18 Kỵ binh và nhất là Trung sĩ Thạch Suon, người chiến sĩ xuất sắc của Thiết đoàn, đã tiết lộ «Cho đến nay sau hơn 3 tháng xâm nhập miền Nam, Thiết giáp và Bộ binh Bắc Việt vẫn chưa phối hợp nhịp nhàng như Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trong các cuộc hành quân bộ chiến. Nhờ vậy ma lực lượng bộ binh VNCH rất có kinh nghiệm đè bẹp đối phương trong nhiều trận giáp chiến với thiết giáp của địch.

Hạ 4 chiến xa đợi lấy sáu ngày phép
Trung sĩ Thạch Suon là xạ thủ của chiến xa M41 thuộc chi đoàn 1/15 biệt phái cho Thiết đoàn 18 hành quân phối hợp với TQLC hoạt động trong vùng duyên hải phía Đông Quảng Trị - Thừa Thiên.
Trung sĩ Thạch Suon, người xạ thủ duy nhất đã bắn hạ 4 chiến xa T-54 trong trận Xa chiến chiều ngày 3-7 tại vùng đồi cát quanh quận lỵ Triệu Phong.
Nhờ sự gan dạ và bình tĩnh phi thường, anh đã lật ngược được thế cờ với vòn vẹn có 2 chiến xa M41 mà phải đương đầu với 7 chiến xa và xe lội nước của giặc. Anh đã được tưởng thưởng 6 ngày phép đặc biệt giữa lúc chiến trường còn sôi sục.

Anh nói tiếp: «Nhờ địch thiếu khả năng và thiếu phối hợp yểm trợ lẫn nhau cho nên đã giúp cho các đơn vị VNCH thành công mau lẹ. Bằng chứng cho thấy rõ là có nhiều sự lúng túng của các đơn vị bộ binh tháp tùng chiến xa bên phía giặc. Mỗi khi chúng bị quân ta áp đảo bằng đại liên thì chúng co giò phóng chạy tìm chỗ ẩn núp bỏ mặc cho chiến xa chạy khơi khơi mà không có Bộ Binh đi dọc hai bên. Nhờ vậy, đã giúp cho các đơn vị VNCH thanh toán địch quân và bắt sống lai rai chiến xa giặc.»

~~~~~~~~~~~~~~

#Tien Tuyen Jul. 14, 1972 trang nhất
1 Thượng Úy CSBV Bị Hạ Sát Sau Thảm Bại Mỹ Chánh
#Tien Tuyen Jul. 14, 1972 trang nhất
Nhật ký của 1 lính BV bắt được tại Quảng Trị cho biết:
1 THƯỢNG ÚY CSBV BỊ CẤP TRÊN BẮN HẠ SAU THẢM BẠI MỸ CHÁNH
vì chưa đầy 24 tiếng đồng hồ đã để mất 26 chiến xa


SAIGON (HT) 13-7. – Thông tín viên đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) tối qua đã đề cập đến những thật bại của Cộng quân tại Quảng Trị, dựa vào một cuốn Nhật Ký của một cán binh Bắc Việt và một Báo Cáo mới nhất của quân CSBV về tình hình chiến trận tại chỗ.

Bộ Chỉ Huy Dù VNCH tại Quảng Trị vừa cho biết, cách đây 2 ngày, sau khi lục soát làng La Vang Thượng, quân Dù đã tìm thấy một cuốn Sổ Tay của 1 cán binh Cộng sản mà sau đây là 1 đoạn nói về sự thất bại của Cộng quân khi chúng gặp Tiểu đoàn 11 Dù, đoạn này đã gởi về Hanoi ngày 25-6-1972:

«Mến gởi tất cả các đồng chí thuộc Sư đoàn 243 và Thiết đoàn 31 quân kháng chiến chống Mỹ Ngụy.
«Từ ngày 1-4 tới nay, quân ta đã chiếm xong thành phố Quảng Trị, và hiện giờ quân ta đang chiếm cố đô Huế để hoàn thành sứ mạng của quân và dân kháng chiến ta. Đêm hôm 21 rạng 22, Thiết đoàn 31 đã vượt sông Mỹ Chánh để đánh phá Pháo đội 155 của Sư đoàn 3 và Pháo đội 105 của TQLC ngụy. Không ngờ khi qua tới sông Mỹ Chánh, ta đã đụng một đơn vị Nhảy Dù. Với sức kháng cự khá mạnh của quân Dù, cho nên ta đã để lại 1 chiến xa loại T.38 và hư hại 25 chiếc khác đủ loại do phi cơ và pháo binh cũng như là quân Dù ngụy phá hoại. Còn sót lại Thượng úy Nguyễn viết Thương chạy về được. Thượng úy cho biết không ngờ quân Dù ngụy đã tiến ra sâu như vậy. Nếu biết Dù ngụy đã có mặt ở đó, ta nên tránh thì hơn. Vì lệnh cấp trên cho hay là nếu đánh Dù ngụy thì phải biết rõ mục tiêu chắc chắn, đánh nhanh đánh lẹ. Còn nếu ta đi tìm Dù ngụy mà nó phác giác ta trước thì coi như là tiêu.
«Khi Thượng úy về trình diện Trung tá thì bị Trung tá bắn chết tại chỗ. Lý do: để mất 26 chiến xa hùng mạnh dẫn đầu mà không giết được tên Dù ngụy nào, đã vậy còn bị tụi nó tiêu diệt hết trong vòng không đầy 24 tiếng đồng hồ»

~~~~~~~~~~~~~~

#Tien Tuyen Jul. 13, 1972 trang năm
Nạn Trai Thiếu Gái Thừa Tại Bắc Việt
Vương Duy Diễn kể
#Tien Tuyen Jul. 13, 1972 trang năm
Nạn Trai Thiếu Gái Thừa Tại Bắc Việt
Vương Duy Diễn kể

Đàn ông ở ngoài Bắc hiện còn rất ít. Thanh niên miền Bắc bị đưa vào Nam cũng giống như suối chảy một chiều. Đi thì có về thì không. Có người đi cả mấy chục năm mà gia đình vẫn không hay biết một chút tin tức nào cả.
Do đó, đồng bào miền Bắc mới có câu hát rằng:

Việt Nam Dân chủ Cộng hòa
Đàn ông chết hết đàn bà nằm không
Bao giờ giải phóng thành công
Đảng cho phép cưới một ông mười bà.


Một anh cán bộ có ba bốn cô tình nhân hoặc những ông già năm sáu chục tuổi mà vẫn còn đèo bồng thêm đôi ba vợ bé thì đó không phải là chuyện hiếm hoi gì.

Anh Nguyễn Việt Phương 28 tuổi, sinh quán tại Phố Mới, Lao Kay, Chuẩn Úy bộ đội Bắc Việt và là Đội phó đội Kinh Tài Việt Cộng ra hồi chánh với Trung Đoàn 30 Nghĩa quân VNCH ở Buôn Ea Knir, Quận Ban Mê Thuột hồi cuối tháng rồi, cho biết thêm rằng, tình trạng “cưới nhau xong là đi” hầu như trên đất Bắc nơi nào cũng có.
Các chị em thanh nữ cũng biết rằng “lấy chồng thời chiến chinh mấy người đi trở lại” nên ít có người giữ được lòng chung thủy.
Có chăng thì cũng một số ít, và chỉ được 5, 7 năm mà thôi. Nhưng lại gặp phải nạn trai thiếu gái thừa nên tình trạng chửa hoang đã trở thành một phong trào lan tràn khắp nơi.

Đời sống miền Bắc
Được hỏi về đời sống nhân dân miền Bắc ra sao, hồi chánh viên Nguyễn việt Phương cho biết: về vật chất, sự đói thiếu khổ cực không sao tả xiết được.
Anh đưa ra ví dụ, một nông dân, phải làm việc đầu tắt mặt tối mỗi ngày 14 tiếng đồng hồ mà cơm ăn không đủ no áo không đủ mặc, vẫn phải làm việc bằng hai bằng ba, vẫn phải “thắt lưng buộc bụng nín thở chống Mỹ cứu nước", hoặc là “ngày làm không đủ tranh thủ làm đêm”.
Dân chúng thì vừa phải lao động sản xuất vừa phải thi hành đủ thứ nghĩa vụ dân công cho nhà nước. Và lao động sản xuất thì lợi tức được tính theo công điểm. Ví dụ, một gia đình có hai vợ chồng là lao động chính và năm đứa con là năm lao động phụ, nên nếu con cái không làm việc được thì cho mẹ phải làm thế vào.
Nhưng lợi tức hằng năm nhiều lắm mỗi vụ mùa cũng chỉ được bốn tạ lúa mà thôi. Với bốn tạ lúa thì dù ăn tiêu dè xẻn cần kiệm, trộn thêm ngô khoai, cũng vẫn bị thiếu chứ đừng nói đến việc may sắm quần áo hay sửa chữa nhà cửa.
Vì vậy dân phải vay của hợp tác xã (nếu được nhân dân bình nghị) và phải trả hết số nợ đó vào vụ mùa năm sau. Do đó mỗi năm số tháng thiếu ăn lại càng tăng thêm, lại phải vay nợ thêm, lại phải nỗ lực sản xuất thêm để trả nợ. Những gia đình có nhiều lao động chính thì tương đối được no hơn. Nhưng bù lại họ phải lao động nhiều hơn.
Hầu hết thanh niên trai tráng từ 17 tuổi trở lên đều đã bị đưa vào Nam chiến đấu nên việc sản xuất và các nghĩa vụ khác đều đổ lên đầu ông già và đàn bà phụ nữ. Ai cũng nản lòng bất mãn.

Nhân dân thì như vậy còn cán bộ lại chẳng biết lao động là gì mà vẫn ăn sang mặc sướng tự do phè phởn. Vì vậy mới có những câu ca truyền miệng trong dân chúng như là:

Một người làm việc bằng hai
Để cho cán bộ mua đài mua xe
Một người làm việc bằng ba
Để cho cán bộ xây nhà xây sân
Một người làm việc bằng năm
Để cho cán bộ ăn nằm đi chơi.


Đời sống vật chất đã vậy, đời tinh thần lại còn khổ hơn. Suốt năm làm việc không bao giờ được nghỉ ngơi, giải trí. Hết giờ lao động thì lại phải đi họp, hội nghị, học tập, kiểm thảo. Người ta làm mọi cách để kiểm soát tư tưởng của nhân dân. Đảng ngự trị trong đầu óc và len lỏi vào cả những ý nghĩ thầm kín nhất của mỗi người dân.
Các buổi thuyết pháp truyền đạo đều bị theo dõi. Các Linh mục bị coi là phản động, phải bị đưa đi tẩy não nếu trong các bài giảng không lồng vào việc truyền bá tư tưởng của bác của đảng. Giáo hữu thì bị cản trở gián tiếp bằng nhiều cách để không thể đến nhà thờ được.
Tình cảm cá nhân cuả vợ chồng, cha con, bè bạn cũng đều bị bóp chết. Tổ chức tình báo nhân dân của đảng đã gieo rắc nghi ngờ đố kỵ trong mọi gia đình, không ai còn biết tin tưởng vào ai nữa.

Trên đường vào Nam
Thuật lại cuộc viễn chinh vào Nam, hồi chánh viên Nguyễn việt Phương cho biết sau khi tốt nghiệp khóa bồi dưỡng bổ túc Hạ Sĩ quan ở Kỳ Sơn Hòa Bình, là một thanh niên thuộc thành phần cốt cán, thành tích học tập tốt, anh được thăng cấp Chuẩn úy và đưa vào Nam kể từ ngày 15-2-1970.
Với vẻ mặt rất thành khẩn anh cho biết tiếp rằng trước khi vào Nam thì cứ tưởng vào đó để giải phóng đồng bào ruột thịt đang bị «Mỹ ngụy kèm kẹp và khổ sở mọi bề», Anh lại còn được cán bộ cho biết rằng trong Nam, ta đã giải phóng 3/4 đất đai và 2/3 dân số.
Vậy rồi đoàn trai mang hào khí nhiệt huyết, chẳng quản gian lao 4 tháng hành quân khổ cực, dù chỉ được cấp 5 lạng gạo mỗi ngày, họ hăng hái trèo đèo vượt suối băng rừng.
Nhiều người không đủ sức chịu đựng, bị đau ốm chết dọc đường, có kẻ rơi từ trên đèo cao xuống vực thẳm, không mất tích thì cũng gãy tay gãy chân. Nhuệ khí lúc ban đầu bay giờ đã tan biến.
Khi vào đến miền Nam (mặt trận B 3 Kontum) cũng vẫn thấy núi rừng trùng điệp, không có lấy bóng dáng một người dân nào. Vậy mà mấy đồng chí làm văn nghệ kháng chiến trong Nam dám viết nào là nhân dân tấp nập đón mừng, nào là những cô gái mong sao đem quà nước mời anh.
Đến mặt trận B3 chưa kịp nghỉ ngơi, tiểu đoàn anh lại được lệnh chuẩn bị tăng cường cho mặt trận B2, anh em ai cũng bất mãn phản đối. Thủ trưởng Trung đoàn phải đến giải thích, trấn an và đe dọa. Nhưng rồi ngay trong đêm tạm dừng chân đó, Tiểu đoàn anh bị B 52 cho ăn bom tơi bời. Trên 100 người chết, số bị thương cũng xấp xỉ chừng đó, trong đó có cả anh.
Mặc dù đã được đưa đến điều trị tại bệnh viện 84 (giữa biên giới Miên Lào) hơn ba tháng trời nhưng anh vẫn bị hư mất một cái tai. Điều trị xong, tưởng rằng là thương binh thì anh sẽ được trở về quê, không ngờ anh lại bị đưa vào bổ xung cho cơ sở tiếp liệu T73 ở mặt trận B3. Anh được giao nhiệm vụ tiếp nhận thực phẩm từ miền Bắc vào và thu mua lương thực tại địa phương để phân phối cho các đơn vị.
Vì ăn uống quá khổ cực, thiếu bổ dưỡng, nhất là anh vừa bị thương chưa bình phục hẳn nên không thể thỏa mãn nhu cầu công tác cho bộ đội như đã được giao phó. Đến tháng 7-1971 anh được đưa đến làm Đội phó Kinh tài H.6 thuộc tỉnh ủy Darlac.

Cảm động vì được đón tiếp niềm nở
Bất mãn vì bị khai thác một cách dã man như vậy cho nên anh nảy sinh ý định ra hồi chánh. Thêm vào đó là các cuộc tiếp xúc với dân chúng địa phương, và qua các truyền đơn hồi chánh, anh có dịp so sánh đời sống con người dưới hai chế độ Tự do và Cộng sản như thế nào rồi.
Nước da đen chì và sạm nắng, đầu tóc hớt cao, Nguyễn việt Phương có cái vẻ đặc biệt Cộng sản còn hơn bất cứ cán bộ Cộng sản nào. Vậy mà anh đã rơm rớm nước mắt khi nhắc lại cảnh anh được vồn vã đón tiếp mà anh em Nghĩa Quân Quốc Gia đã dành cho anh khi anh ra hồi chánh.
Trong câu chuyện tâm tình, hồi chánh viên Nguyễn việt Phương nói rằng mặc dù anh đã có dịp đọc qua một số truyền đơn Chiêu Hồi có lời kêu gọi của các Thượng tá Tám Hà, Huỳnh Cự, Lê Xuân Chuyên v.v… nhưng anh vẫn chưa hết nghi ngờ và phập phồng lo sợ, nghi ngờ vì sợ bị lừa phỉnh, sợ bị tra tấn tù đày, phập phồng vì không biết đi có thoát được không.
Chính vì mang tâm trạng đó cho nên anh đã vô cùng sung sướng và cảm động khi gặp được một đơn vị Nghĩa Quân và được đón tiếp một cách rất niềm nở.
Trần việt Phương kể lại rằng, tối hôm 18-6 lợi dụng người bên cạnh sơ hở, anh giả vờ bảo là mang súng đi săn, cứ thế anh đi suốt đêm theo đường đã định trước.
Sáng hôm sau anh mới tìm được đến đường lộ. Mặc dù vô cùng mệt mỏi nhưng anh vẫn cố lê gót. Trong thâm tâm anh chỉ mong gặp được xe hơi hay một đơn vị nào của Quân lực VNCH.
Nhưng đi mãi đến chiều mệt lả, vì đói anh phải tìm vào làng để dọ hỏi tin tức và kiếm ăn. Đến lúc gặp một chiến sĩ Nghĩa Quân, anh mới biết đây là vùng Quốc Gia an toàn và anh nói rõ anh là Việt Cộng xin ra hồi chánh.
Lập tức anh lính Nghĩa Quân này ôm chặt lấy anh và la lớn: Việt Cộng. Việt Cộng, có Việt Cộng ra hồi chánh. Anh ấy làm như bắt được bửu bối và sợ người ta lấy mất. Vậy là đồng bào mình ùn ùn kéo tới, trong số đó có cả toán Nghĩa Quân phòng thủ Ấp.
Kẻ hỏi thăm chuyện này, người hỏi thăm chuyện nọ. Trong khi đó, người này mang cơm, người kia mang quần áo đến cho anh tắm rửa và ăn uống trong khi chờ đợi phái đoàn Quận đem xe đến đón anh về.

~~~~~~~~~~~~~~

#Tien Tuyen Jul. 15, 1972 trang nhất
#Tien Tuyen Jul. 15, 1972 trang nhất
Cộng sản thú nhận gặp nhiều khó khăn trong việc tiếp tế
NHIỀU CÁN BINH CSBV Xin Về Bắc vì không dám chiến đấu
★ Thương bệnh binh Cộng sản không có thuốc men, một số lại mang bệnh về … tư tưởng

✦ TIẾN CHÂU

SAIGON (TT) 14-7. – Trong một tài liệu của Cộng sản do QLVNCH tịch thu được, có một báo cáo của Phòng Hậu cần Phân khu 5 Cộng sản (thuộc khu vực Bình Dương và Biên Hòa), Chủ nhiệm hậu cần Cộng sản báo cáo lên cấp chỉ huy trực tiếp của chúng như sau:

«— Chúng tôi hiện nay gặp một khó khăn mà giải quyết chưa được tốt, có ảnh hưởng đến chính sách chung về vấn đề thương bệnh binh. Hiện nay Trung đoàn Đồng Nai có một số lớn bệnh binh mất sức và có một số bệnh về tư tưởng.
— Khó khăn thứ hai là qua hai đợt tấn công nổi dậy, địa bàn cửa khẩu bị địch ngăn chận, do đó việc mua lương thực từ bên ngoài bị thất thường, có lúc coi như không có lương thực.
— Về tài chánh, không thu đặng mà do chi tiêu nhiều nên có lúc có gạo thì không có tiền, lúc có tiền thì hông có gạo, nhưng về tiền thì luôn luôn bị thiếu, không có tiền để cấp tiền ăn»

Báo cáo viết tiếp:

«Ba khó khăn trên xin báo cáo đến các anh giúp đỡ một phần nào để chúng tôi giải quyết cho anh em đặng tốt.
Hiện nay toàn Phân khu có từ 280 đến 300 đồng chí đau yếu không chiến đấu đặng mà cũng không đi tải đặng, cộng với một số không dám không dám chiến đấu, xin về miền Bắc gồm 50 đến 80 đồng chí, tổng số như vậy trên dưới 400.»

Tài liệu nêu trên của Cộng sản cho thấy chúng gặp khó khăn trong việc tiếp tế cho đoàn quân viễn chinh của chúng xâm lăng miền Nam và cả bọn bộ đội tại chỗ (địa phương) của chúng nữa.
Hiện nay, sau báo cáo thất bại về quân sự trên chiến trường miền Nam nhất là khi hậu phương miền Bắc đang bị nguy khốn vì các cuộc oanh tạc nhằm cắt đứt các đường giao thông vận chuyển tiếp tế lương thực từ Bắc vào Nam, thì những khó khăn càng thêm chồng chất khiến cán binh CSBV mất hết tinh thần chiến đầu và đòi về Bắc như báo cáo trên đây của Phòng Hậu cần Phân khu 5 Cộng sản đã tiết lộ.

~~~~~~~~~~~~~~

#Tien Tuyen Jul. 15, 1972 trang ba Nỗi đau thương của đoàn quân CSBV
#Tien Tuyen Jul. 15, 1972 trang ba
Sổ tay của một cán binh CSBV tiết lộ
Nỗi đau thương của các đoàn quân CSBV xâm nhập miền Nam
★ Biên tập viên Hoài Sơn của tuần báo «Văn nghệ» ở Hanoi ra hàng cho biết về nạn buôn lậu vặt và cao bồi du đãng ở Hanoi


SAIGON (TT) – Khai thác cuốn Sổ Tay của một cán binh CSBV thuộc đoàn 2002 (tức TĐ 34/BTL Đặc công CSBV), nội dung có nhiều đoạn nói lên tình trạng bịnh tật, bị thương và gian khổ của cán binh CSBV trên đường xâm nhập miền Nam, như sau:

Sau 1 tháng hành quân xâm nhập miền Nam, đoàn 2002 (tức TĐ 34 Đặc công CSBV) đến được Trạm 43 vào ngày 9-12-1971.

Cán binh này tiết lộ:

«trên đường vô Nam, gặp rất nhiều Đoàn xâm nhập khác, hết đoàn này đến đoàn khác tiếp theo nhau nhộn nhịp như trẩy hội.
«Nhưng mỗi ngày cũng gặp cảnh tải thương chuyển về Bắc trung bình từ 1 đến 3 chuyến mỗi ngày. Gồm người cụt chân, kẻ cụt tay, đôi khi mất cả 2 tay hay 2 chân phải khiêng đi. Đám người này da dẻ xanh xao, mặt trắng, răng vàng môi thâm, bước đi ủ rũ. Họ đã chiến thắng trở về, đã cống hiến cho tổ quốc xương máu của họ và hôm nay mình cũng đang lao vào con đường đó. Con đường tương lai nhất của thế hệ hiện nay. Nói như thế đúng chưa nhỉ? Đúng hoặc không đúng cũng không cần.

«— Từ ngày 29-12-1971, khi đến Trạm 71, cả Đoàn bị hết gạo phải ăn cháo. Cán binh than thở: Ăn đói quá, và đã gần 2 tháng không ăn được miếng thịt mỡ nào.
«Tại Trạm 86, toàn Trung đội 1 “lâm vào tình trạng căng thẳng, 1 người ốm nặng phải khiêng 4 tên khác, bị mệt có khả năng sẽ phải khiêng nữa. Hiện nay đa số cán binh đều bị mệt, toàn Tiểu đoàn lại bị đói, phải đi ăn cắp sắn khoai của Trạm. Đã đến lúc nguy hiểm!”
— Trong những ngày cận Tết Nhâm Tý (1972), tình trạng đơn vị lại bi đát hơn: nhiều cán binh “bị sốt rét phải khiên nhau hoặc dìu nhau đi”. 1 giờ đêm 29 Chạp, đơn vị mới đến được Tram 13 mà chỉ còn phân nửa quân số, phân nửa thì một số nằm lại tại rừng, một số ngày 30 Chạp vẫn còn đi rải rác uể oải dọc đường. Đó là những ngày chuẩn bị đón Xuân.
— Chính ngày mồng 1 Tết Nhâm Tý, Ban chỉ huy Đoàn 2002 bắt bọn còn khỏe mạnh phải đi cùng những tên còn lại ở Trạm sau cách khoảng 14 cây số.»

Tài liệu viết tiếp:
«Mỗi ngày Đoàn phải gởi lại tới 20 tên, rồi đây sẽ ra sao?!»

Chú ý bạn đọc: Xin xem bài có nội dung liên hệ tới tình trạng thiếu đói của lính Bắc Việt như thế này, nơi phân đoạn 6 của Post Hào Khí Quân và Dân miền Nam, trong loạt bài:
TRÍCH NHẬT KÝ CỦA 1 CÁN BINH/SĨ QUAN CSBV TỬ TRẬN TRÊN CHIẾN TRƯỜNG VÙNG TAM BIÊN
Hànội đặt tên Sư đoàn «Thép»
Nhưng cán binh Cộng sản cũng chỉ là người

◙ Bài của MAI HOÀNG
Hànội buôn lậu vặt và cao bồi du đãng
Cán binh Cộng sản ra hàng với quân đội Quốc Gia tại Cam Lộ, Quảng Trị vào ngày 4-4-1972, là Lê Khánh, bút hiệu Hoài Sơn tuần báo Văn Nghệ của Hànội. Theo cung từ của Lê Khánh tiết lộ:

Sau khi Hoa Kỳ ngưng oanh tạc miền Bắc (từ đầu năm 1969), dân chúng Hànội đã dần dần hồi cư, mặc dầu chưa có lệnh của nhà nước CSBV. Trong thời gian này, dân đi “sơ tán” trở về chưa tìm được việc làm vì các hợp tác xã thủ công chưa hoạt động đều đặn trở lại (như đan len, dệt chiếu, thảm cót …). Do đó, đã xảy ra tình trạng buôn lậu vặt các thứ hàng Trung cộng từ biên giới với Bắc Việt đưa về như dao cạo, dao con, đồ cắt móng tay v.v… đầy các hè phố Hànội. Dân chúng thường để hàng trên các cái mẹt ngồi lề đường hoặc bỏ trong người đi dạo dọc phố xem có ai cần thì đưa ra mời mua. Nếu gặp phải công an thì bỏ chạy.
Trường hợp bị bắt nhiều lần thì hàng mới bị tịch thu. Người bán tập trung nhiều nhất ở khu chợ Đồng Xuân ra đến bờ Hồ, ga Hàng Cỏ và các đường phố đông đúc. Những người buôn lậu vặt này đều là phụ nữ tuổi từ 30 đến 50 tuổi.
Ngoài ra, do tình trang “sơ tán” dân chúng khi Bắc Việt bị oanh tạc, nên một số thanh thiếu niên không bị gia đình kiểm soát, và khi hồi cư về Hànội đã sinh ra chơi bời lêu lổng. Tình trạng này sẽ sinh ra nạn cao bồi lưu manh trộm cắp móc túi ở các bến xe bến tàu, gây rắc rối cho việc trị an trong thành phố Hànội.
Mặc khác, vấn đề lương thực và thực phẩm tại Hànội bị khan hiếm nên dân chúng kêu ca, đời sống căng thẳng và thêm khó khăn.
Trước tình hình trên, CSBV tuy không kêu gọi dân chúng Hànội trở về nhưng khi thấy vấn đề hồi cư của dân là chính đáng nên đã cho phép các gia đình hồi cư được sát nhập sổ gạo và thực phẩm lại làm một, là bởi vì khi đi “sơ tán”, các loại sổ này bị phân chia theo nơi đến “sơ tán”./.

[ LTC: một ghi chú không thể không nêu lên ngay tại đây để giúp nhiều thế hệ hậu sanh hiểu được tình trạng «sổ gạo và lương thực» của miền Bắc Cộng sản là cái gì, và có ý nghĩa gì, bằng một giải thích vắn tắt như sau:

Tất cả mọi người sống dưới chế độ Cộng sản miền Bắc không kể dân hay cán bộ, đều được cấp cho 2 quyển sổ gọi là «sổ gạo» và «sổ lương thực», là 2 quyển sổ có tính sống còn đối với họ. Các Sổ này dùng để mua gạo và các loại nhu yếu phẩm khác (như thịt cá mắm muối v.v…) tại các “cửa hàng quốc doanh” của nhà nước Cộng sản kiểm soát – dân chúng còn gọi là “cửa hàng thương nghiệp” – là những thức thiết yếu cho đời sống thường ngày theo “tiêu chuẩn” mà chính quyền Cộng sản áp đặt cho từng người, từng nhà tùy theo phân hạng loại do chúng đặt ra. Ví dụ, thường dân thì “tiêu chuẩn” thiếu đói hơn, cán bộ thấp thì “tiêu chuẩn” khá hơn, cán bộ cao thì “tiêu chuẩn” no đủ hơn. Vì bất cứ lý do gì, một gia đình mà bị đánh mất các loại sổ này thì kể như gặp đại họa, sẽ bị đói chết chắc, trừ phi nhà đó có thừa tiền của quanh năm đi ra mua gạo mắm lậu ở bên ngoài hệ thống “thương nghiệp quốc doanh” của nhà nước Cộng sản.

Đây là một hình thức cai trị man dã tàn ác phi nhân mà những tên đầu lãnh Bắc bộ phủ đã copy nguyên xi từ Cộng sản Nga Tàu đem về xài lại với mục đích kiểm soát bao tử, siết chặt kẻ bị trị vào miếng ăn, mà người miền Nam Quốc Gia trước và sau black April thường gọi đó là chính sách «treo nồi cơm» của thiên đường Cộng sản Bắc Việt.
Hình thức độc tài tàn ác này của chế độ Cộng sản miền Bắc là một mặc khác, một chi tiết Sử liệu khác, vô cùng dễ nhìn ra vì nó rõ mồn một chứng minh rằng, những tên đầu lãnh Bắc bộ phủ đã chặn mọi sự chống đối của dân bị trị ngay từ trong trứng nước bằng miếng ăn tối thiểu và tầm thường của đời người.
Nói cách khác, bọn tà quyền Hànội tự biết rất rõ chúng nó là kẻ gian tà, và biết rõ lòng dân phẫn uất chỉ chực tuôn trào nổi dậy làm loạn để tự giải thoát, do đó bọn đầu lãnh Bắc bộ phủ phải xài tới trò đểu cáng bóp họng gian ác của phường kẻ cướp hòng kềm kẹp và đàn áp dân để dễ bề ngồi yên trên cái ghế cai trị.
Trong khi đó, dân miền Nam Quốc Gia thừa mứa ê hề không riêng gì gạo muối vải vóc mà còn đủ thứ nhu yếu khác của đời sống khi toàn dân được hưởng một nền Kinh Tế Tự Do trù phú dưới một chế độ Tự Do Dân Chủ mặc dù hai mươi năm bị CSBV xâm lăng và ra sức phá hoại không ngừng nghỉ.
Vậy nhưng CSBV không ngớt trẹo lưỡi nói ngược, ra rả tuyên truyền bịp bợm với dân miền Bắc rằng dân miền Nam bị “thiếu đói và kềm kẹp” cho nên ta phải đi vào giải phóng. Và điều còn mỉa mai ô nhục hơn cho một số trí thức, nhà báo, sinh viên học sinh trong Nam ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản no cơm rửng mỡ tin theo cái luận điệu giẻ rách hôi hám thế kia của bọn Cộng sản, đã u mê tiếp tay rước giặc vào đốt nhà phá bàn thờ!

Nếu chi tiết Sổ Gạo này không được phân giải cho rành rẽ (dù chỉ mới là vài dòng vắn tắt sơ lược như trên) thì tôi e rằng nhiều bạn đọc sanh sau black April – kể cả người ngoài Bắc – sẽ không hiểu câu viết trong bài báo bên trên:
cho phép các gia đình hồi cư được sát nhập sổ gạo và thực phẩm lại làm một, là bởi vì khi đi “sơ tán”, các loại sổ này bị phân chia theo nơi đến “sơ tán” là cái gì?!

~~~~~~~~~~~~~~

#Tien Tuyen Jul. 25, 1972 trang ba
MỘT KÝ GIẢ MỸ SAU KHI THĂM HÀ NỘI VỀ CHO BIẾT
DÂN HÀ NỘI CÂM, ĐIẾC VÀ ĐUI trước những diễn tiến trên thế giới
★ Họ không được biết bao nhiêu về cuộc oanh tạc và phong tỏa Bắc Việt – Không biết tí gì về những thảm hại của lực lượng Bắc Việt tại miền Nam ⚀ Bắc Việt là Cộng sản độc tài nhứt thế giới.

#Tien Tuyen Jul. 25, 1972 trang ba
MỘT KÝ GIẢ MỸ SAU KHI THĂM HÀ NỘI VỀ CHO BIẾT
DÂN HÀ NỘI CÂM, ĐIẾC VÀ ĐUI trước những diễn tiến trên thế giới
★ Họ không được biết bao nhiêu về cuộc oanh tạc và phong tỏa Bắc Việt – Không biết tí gì về những thảm hại của lực lượng Bắc Việt tại miền Nam ⚀ Bắc Việt là Cộng sản độc tài nhứt thế giới.


Hà Nội (VT) 24-7. – Ký giả Mỹ Joseph Kraft sau một cuộc viếng thăm Hanoi quay về đây cho hay, hiện nay tại BV vẫn có người hút thuốc phiện mà theo ông rất có thể là cán bộ cao cấp.
Mặc khác, khi đề cập tới đời sống chánh trị tại BV, ký giả Joseph Kraft cho hay là dân BV gần như câm và điếc trước những diễn biến mới đây trên thế giới. Những chuyến công du của TT Nixon qua Bắc Kinh và Mạc Tư Khoa, sự thăm dò của Viện Gallup đối với việc tranh cử sắp tới của TT Nixon và ngay cả việc Hoa Kỳ tái oanh tạc BV dường như dân Hanoi chẳng được biết gì mấy. Và dĩ nhiên, họ hoàn toàn mù tịt về sự thảm bại của lực lượng BV tại miền Nam. Vẫn theo lời ký giả Joseph Kraft, thì trong chuyến viếng thăm BV mới đây, ông đã tiếp xúc với 2 nhân vật quan trọng của Trung ương đảng BV là Lê đức Thọ và Nguyễn duy trinh. Nếu việc ông tiếp xúc với những nhân vật này không có gì khó khăn thì sự gặp gỡ những cán bộ trung và hạ cấp và ngay cả thường dân ở BV hầu như bị ngăn trở.
Ông cho hay, khẩu hiệu 3 Không gồm không nghe, không thấy và không biết đã được các giới cán bộ BV thi hành nghiêm chỉnh.
Còn dân chúng thì bị kiểm soát chặt chẽ mỗi khi gặp người lạ muốn hỏi thăm chuyện gì.
Ông cho biết, ông đã dùng tiếng Pháp để gợi chuyện với một phụ nữ tại Hanoi. Người này vừa định trả lời thì cũng ngay lúc đó, viên thông ngôn – là người được chính quyền Hanoi cử đi theo ông – đã tiến đến. Sau một hồi lời qua tiếng lại với người phụ nữ kia, viên thông ngôn nói với ông rằng, người phụ nữ kia vì bận việc phải đi nên không thể tiếp chuyện ông được.
Cuối cùng, ký giả Joseph Kraft kết luận, BV là một trong những chế độ Cộng sản có tính Cộng sản hơn bất cứ một chế độ Cộng sản nào khác trên thế giới nghĩa là một chế độ độc tài nhất!



#Tien Tuyen Sept. 9, 1972 trang nhất
#Tien Tuyen Sept. 9, 1972 trang nhất
Một Người Lính Bắc Việt Tiết Lộ: Biết Vượt Trường Sơn Là Nguy Hiểm Nhưng Cán Binh Cộng Sản Bắc Việt Vẫn Đi Vì …
MỤC ĐÍCH TỐI THƯỢNG VÀO NAM VÀ «QUYẾT TÂM MẠNH MẼ NHẤT» LÀ MUA RADIO VÀ ĐỒNG HỒ ĐEM RA BẮC
⚃ Ở miền Bắc, muốn nghe lén các đài Tự Do, Saigon, VOA v.v… phải mang radio ra những quãng đường vắng ở đến khuya mới về nhà …

★ Tiến Châu

SAIGON (TT). – Theo cung từ của hàng binh Nguyễn chánh Trực tiết lộ cho biết, những các bộ từ miền Bắc xâm nhập vào Nam đều có một «mục đích tối thượng khi vào Nam là để mua radio và đồng hồ đem ra Bắc», các cán bộ cho đó là «quyết tâm mạnh mẽ nhất» là «nguồn động viên lớn nhất» đối với họ trên chặng đường vượt Trường Sơn đầy gian khổ và nguy hiểm.
Theo cung từ thì dân chúng miền Bắc rất thích nghe các Đài Phát thanh, nhất là các đài VOA, BBC, Saigon, Tiếng Nói Tự Do, v.v. còn các đài Cộng sản thì vì chương trình khô khan, nhồi sọ nên không được dân chúng miền Bắc ưa thích. Bởi lẽ đó, Radio là 1 nhu cầu tối cần thiết đối với dân chúng miền Bắc.
Theo cung từ tiết lộ, số gia đình có máy thu thanh riêng ở thành phố Hanoi chiếm khoảng 50% đến 60%; còn ở nông thôn thì chắc chắn dưới 10%. Thành phần được coi là có nhiều máy thu thanh là những cán bộ trung, cao cấp của nhà nước và giới trí thức, Trong số ấy những máy thu thanh trong gia đình của tầng lớp "trí thức cũ” đều mang nhãn hiệu sản xuất từ 1954 và đều là của Pháp, Mỹ, Hòa Lan, Có lúc người ta thấy nhiều gia đình bán đồ đạc, đồng hồ, xe đạp để cố mua lấy một chiếc máy thu thanh chạy pin với giá chợ đen rất đắt, để được nghe tin tức của con cháu họ trên đài VOA và đài Tiếng Nói Tự Do.
Việc nghe các "đài địch" rất khó khăn vì nhà cầm quyền miền Bắc nghiêm nhặt cấm đoán. Tuy vậy, dân chúng nhất là một số ít gia đình có nhà riêng thường tìm mọi cách để nghe lén những đài bị cấm như Tiếng Nói Tự Do, đài Saigon, đài BBC, đài VOA.., để tìm hiểu tin tức của “phía bên kia", để theo dõi tình hình chiến sự Miền Nam, nơi mà chồng con em của họ đang ở đó để biết số phận của những người ấy ra sao, nếu may mắn ra hồi chánh hoặc bị bắt qua mục Nhắn Tin Cho Thân Nhân (đài Tiếng Nói Tự Do), ngoài ra cũng là để tìm một phút nghỉ ngơi thoải mái trong chương trình ca nhạc êm dịu trữ tình (như của đài Tiếng Nói Tự Do).
Còn đối với các gia đình sống tập thể, không có nhà riêng kín đáo thì thật phiền phức, phải khó khăn mới nghe lén được đài trong Nam từ Hanoi. Những người này phải đem máy thu thanh nào những quảng đường vắng để nghe lén đài tới khuya mới về: Đó là biểu hiện của những kẻ chẳng ưa gì cái chế độ mà họ đang sống, lòng luôn mơ tưởng một cuộc sống tự do dù chỉ tưởng tượng trên âm thanh.
Cùng từ tiết lộ thêm rằng “biết được sự việc như vậy, nhà cầm quyền miền Bắc đã cho bắc loa cỡ đại ở những nơi công cộng như khu Phố Chợ, Xí nghiệp, Cơ quan, công trường, nơi tập trung nhiều người mua bán qua lại như khu Cửa Nam xung quanh bờ Hồ Hoàn Kiếm v.v… để phổ biến tin tức, xã luận tuyên truyền, nhưng cũng không được dân chúng hưởng ứng trừ phi vô tình đi ngang qua và «phải bị» nghe. (TC)

$pageOut$pageIn
Phân đoạn 2

#Tien Tuyen Jul. 27, 1972 trang năm - Tri Vũ phụ trách
Những Lý Do Yếu Kém Của Các Sư Đoàn CSBV
#Tien Tuyen Jul. 27, 1972 trang năm - Tri Vũ phụ trách
NHỮNG LÝ DO YẾU KÉM CỦA CÁC SƯ ĐOÀN BẮC VIỆT

Một bản phân tích khả năng hiện nay của quân lực Cộng sản đang hoại động tại VNCH cho thấy tất cả 10 sư đoàn chính quy tham gia cuộc xâm lăng quy mô hồi tháng 4 đã bị suy yếu và hiệu năng tác chiến của ít nhiều sư đoàn ấy đang lâm vào tình trạng kiệt quệ.
Khó khăn đó của Cộng quân dường như bắt nguồn phần nào từ sự kiện Bắc Việt chuyển qua chiến tranh quy ước. Cộng sản áp dụng trận địa chiến có thể là để tiết kiệm nhân lực sau 7 năm chịu nhiều tổn thất nặng nề, nhưng sự thay đổi chiến thuật ấy lại khiến cho các đơn vị lâm chiến phải tùy thuộc vào tiếp vận nặng nhiều hơn bao giờ hết. Mà tiếp vận nặng thì nay đang trở thành 1 vấn đề nan giải bởi lẽ Hoa kỳ đã gia tăng oanh tạc và thả thủy lôi tại các Hải cảng Bắc Việt.
Còn phải thêm vào nguyên tố đó những sự kiện này nữa: Không lực Hoa kỳ và VNCH đã gây thêm nhiều tử vong cho địch, chiến sĩ VNCH tiếp tục chiến đấu thắng lợi và việc Cộng quân không được nhân dân Nam VN hậu thuẫn.
Nhiều sư đoàn và trung đoàn Cộng quân đã bị đánh tơi bời. Họ lâm vào cảnh thiếu thực phẩm và tiếp liệu. Trên 400 chiến xa đã bị tiêu diệt. Hàng ngàn binh lính của họ đã ngã gục trên chiến trường. Và nay những kẻ sống sót đang phải bắt đầu rút lui và cả đầu hàng nữa.

Sa Lầy
Cuộc tấn công bắt đầu với những thành quả ban đầu tại Quảng Trị đã sa lầy. Và sau 4 tháng chiến đấu với cái giá quá đắt, bộ chỉ huy Cộng sản hiện đã phải đối đầu với bộ binh Nam Việt Nam phản công tại bất cứ địa điểm then chốt nào mà họ đã hy vọng rằng, từ đó họ có thể áp đảo quân đội Nam Việt Nam.
Sau đây là nhận xét của những nhà quan sát tinh tường về tình hình hiện nay của những đơn vị Cộng sản tại Nam Việt Nam (Tiền Tuyến lược dịch)

Sư đoàn 304 với những đơn vị trọng pháo và xe tăng yểm trợ đã bị tổn thất nặng nề tại mặt trận Quảng Trị. Được coi là 1 trong số những đơn vị xuất sắc nhất của cái được gọi là “Quân đội Nhân dân” mặc dầu sự bại trận của họ vào năm 1968 tại Khe Sanh, đội quân này «chưa bao giờ đương đầu với mọi thứ hỏa lực trong cuộc tiến công hiện nay.»
Trung đoàn 9 của họ đã bị những trận oanh kích của phi cơ B.52 tiêu diệt. Trung đoàn 66 trong cuộc giao tranh kéo dài đã bị tổn thất nặng nề vì số thương vong, và Trung đoàn 24-B dù không tổn thất bằng 2 Trung đoàn kia nhưng được báo cáo là đã mất tinh thần khi dân chúng Quảng Trị đã quyết định chạy trốn khỏi Tỉnh chứ không ở lại hoan nghênh “giải phóng”. Trung đoàn Trọng pháo yểm trợ 38 đã không thể chống cự được những cuộc tấn công của quân đội VNCH và phi cơ đồng minh.
Sư đoàn 308 được thành lập năm 1949 và nổi danh là “bách chiến, bách thắng” nhờ tài chiến đấu giỏi lúc chống lại quân Pháp, rõ ràng là đã đánh giá quá thấp khả năng chống trả của binh sĩ VNCH. Nhưng Sư đoàn này đã phải kinh ngạc khi Trung đoàn 36 của họ đã bị đánh bật ra khỏi Đông Hà hồi tháng Tư.
Thế rồi khi Trung đoàn 102 thuộc Sư đoàn 308 lâm trận thì cũng bị chiến sĩ VNCH đánh tơi bời. Tới lượt Trung đoàn 88 cũng lại bị phi cơ và đại bác băm nát.
Trong 2 tháng Năm và Sáu nhiều đơn vị của Sư đoàn này đã bị phi cơ, trọng pháo và bộ binh tấn công tới tấp. Nói riêng thì Trung đoàn 88 có Trung đoàn Thiết giáp 202 trợ chiến đã bị tổn thất rất nặng hồi cuối tháng Năm trong khi mưu toan chọc thủng phòng tuyến Sông Mỹ Chánh. Nay, sau khi đã bị tổn thất hàng ngàn người, người ta không tin là Cộng quân có thể giữ được những thắng lợi lúc đầu trong tỉnh Quảng Trị trước sự phản công của Quân Lực VNCH.
Một quan sát viên đã nói: « Ngày nay Sư đoàn 308 nên cải danh là Sư đoàn "bách chiến bách bại” »

Hoang mang
Được tổ chức lại năm ngoái và tái xâm nhập miền Nam tháng Giêng và tháng 2 năm nay, Sư đoàn kỳ cựu 324-B có nhiệm vụ mở các cuộc hành quân quấy rối và tấn công Sư đoàn I BB VNCH trong tháng 3, tức đơn vị đã ngăn cản không để cho Trung đoàn 29 của Sư đoàn Cộng sản này hoàn tất tổ chức cuộc xâm lăng tỉnh Thừa Thiên và tấn công Huế.
Trung đoàn này đã bị Trung đoàn 803 cũng thuộc Sư đoàn 324-B thay thế hồi tháng Năm, nhưng tinh thần của Trung đoàn này cũng đã xuống thấp vì 30% sĩ quan và hạ sĩ quan đã bị chết tại Quảng Trị. Bị tan rã bởi các cuộc tấn công đáp trả liên tiếp của Quân đội VNCH đã tái chiếm lại được những vị trí bị mất lúc đầu, Sư đoàn này đang lâm vào tình trạng hoang mang.
Một Trung đoàn của đại đơn vị này – Trung đoàn 29 – chỉ còn lại không đầy 130 người. Hơn nữa, 2 trung đoàn 803 và 612 thường xuyên bị ăn đạn trọng pháo của QLVNCH nên đã không thể xâm nhập các vị trí phòng thủ đọc đường 547 ở phía Tây Huế.
Sư đoàn 320, 1 đơn vị bị tan rã khác mà cũng đã nổi tiếng 1 thời nhờ trận Điện Biên Phủ, đã nuôi hy vọng biến Kontum thành 1 Điện Biên Phủ nữa cho chiến sĩ VNCH. Nhưng các đợt xung phong của các Trung đoàn 48, 52 và 64 đã bị đẩy lui sau khi đã bị tổn thất nặng nề ngay tại mặt trận ấy.
Trong tháng Tư và Năm, 2 Trung đoàn 64 và 48 đã bị thiếu hụt lương thực trầm trọng nên khả năng chiến đấu bị ảnh hưởng theo. Vào trung tuần tháng Năm, chính Trung đoàn 48 cũng đã bị tổn thất 50% vì nhiều nguyên do. Một Tiểu đoàn của Trung đoàn này chỉ còn lại không đầy 200 người. Còn Trung đoàn 52 cũng bị hao hụt quân số tương tự. Vì thế Sư đoàn 302 buộc lòng phải rút lui để bổ sung, giao trách nhiệm tấn công Kon Tum lại cho Sư đoàn 2.
Tuy nhiên SĐ 2 cũng lại bị sa sút tinh thần và có nhiều người bị bệnh sốt rét nên cũng chẳng hơn gì. Sư đoàn này tấn công Kon Tum từ ngày 25 đến 28-5 nhưng lính tráng ô hợp mà còn thiếu chuẩn bị về trọng pháo. Vì thế sau khi vào được thị trấn Kon Tum lần đầu, cả 2 Trung đoàn 1 và SĐ 2 bị đánh bại hoàn toàn và cuối tháng Sáu có Sư đoàn đã phải rút lui để củng cố lại.
Chiến cuộc kéo dài tiếp tục bị giới hạn và tổn thất lên cao đã làm giảm khả năng tác chiến của Sư đoàn 3 trong tỉnh Bình Định, hoạt động trong tỉnh này từ năm 1966. Các đơn vị của Sư đoàn này bị đẩy lui với những tổn thất nặng nề trong cuộc tấn công quận lỵ Phù Mỹ hồi trung tuần tháng Sáu.
Các Trung đoàn 2, 12 và 21 nay đang phải lẩn trốn ở mạn Bắc tỉnh Bình Định và các nơi xa xôi hẻo lánh khác thuộc tỉnh này. Vì thiếu sự phối hợp hữu hiệu của các đơn vị Cộng sản địa phương nên Sư đoàn này đã không thể xâm nhập khu vực Nam Bình Định.
Sư đoàn 5, mang tên là đơn vị VC hay MTGP, đã hoạt động trong tỉnh Bình Long từ hồi đầu cuộc tổng tấn công Mùa Hè Đỏ Lửa này. Đơn vị này được giao phó nhiệm vụ chiếm An Lộc sau khi Sư đoàn 9 đã bị đánh bại. Nhưng rồi đơn vị này cũng lại thất bại khi đã bị tổn thất nặng và phải rút sang Kampuchia qua ngả Kiến Tường. Ít nhất thì Trung đoàn 174 của Sư đoàn này cũng đã bị tổn thất đậm trong cuộc tấn công Quận Tuyên Bình và dọc hương lộ 29 trong tháng ấy. Sư đoàn này được chỉ định quấy phá vùng Tiền Giang, nhưng đã không thu được kết quả đáng kể nào một tháng hoạt động. Sư đoàn này đã chịu nhiều tổn thất trong mấy năm qua cho nên phần lớn quân số hiện nay đều gồm các tân binh chưa có kinh nghiệm và không được huấn luyện đầy đủ từ ngoài Bắc đưa vào.
Sư đoàn 7 của Cộng sản, chiến đấu dọc quốc 13 giữa Lai Khê và An Lộc trong gần 3 tháng, đã gặp nhiều khó khăn trầm trọng. Mỗi ngày chỉ được tiếp tế có 1 lần, thuốc men không đủ, và sự phối hợp giữa Thiết giáp với bộ binh thì thảm hại. Các Trung đoàn 141, và 209 đã bị tổn thất 50 phần trăm số quân so với lúc mới kéo vào Nam, vì luôn luôn bị phi pháo và trọng pháo. Riêng Trung đoàn 209 thì số tổn thất còn nặng nề hơn, ít nhiều đại đội lúc đầu quân số còn đầy đủ nhưng nay mỗi đơn vị chỉ còn lại không đầy 20 người. Số bổ sung đưa đến vừa chậm vừa không đủ để trám vào chỗ trống. Trong cả một tháng Năm mà chỉ có 300 lính bổ sung, và trong hai tuần lễ đầu tháng Sáu thì lại không nhận được một tên lính điền khuyết nào cả.
Các quan sát viên cho hay Sư đoàn 7 này chỉ còn là cái bóng mờ.

Con mồi ngon
Sư đoàn 9, cũng như Sư đoàn 5, mang tên là đơn vị của Việt cộng hay Mặt trận Giải phóng, nhưng vì trong mấy năm qua đã bị tổn thất nặng nên quân số của họ hiện nay phần lớn là lính Bắc Việt.
Sư đoàn 9 đã mở nhiều cuộc tấn công vào An Lộc trong tháng 4, nhưng các Trung đoàn 95-C, 271 và 272 của Sư đoàn này bị đánh bại và đã bị tổn thất rất nhiều. Sư đoàn này có 300 lính bị hạ và 20 chiến xa bị bắn gục. Tin rằng An Lộc đã được “giải phóng”, các đoàn thiết giáp này cứ lù lù tiến vào thị xã, pháo tháp để ngỏ cho nên đã trở thành những con mồi ngon cho chiến sĩ VNCH. Bị thảm bại nhục nhã, bị Trung Ương cục miền Nam chỉ trích nặng nề về tội không đạt được mục tiêu giao phó, Sư đoàn này bị coi như không còn khả năng tác chiến nữa.
Sư đoàn 1 của cái gọi là "Quân đội Nhân dân" đã từng hoạt động ở Kampuchea với chút ít thắng lợi. Nhưng khi vượt biên giới tiến vào VNCH thì đó lại là vấn đề khác. Khi các đơn vị của Sư đoàn này tấn công Quận lỵ Kiên Lương thuộc tỉnh Kiên Giang, các chiến sĩ VNCH đã chống trả mãnh liệt và đã đẩy lui Cộng quân qua trở lại Kampuchea.
Cùng với 10 Sư đoàn chính quy kể trên, bộ Tư Lệnh Cộng quân còn tung ra trên lãnh thổ miền Nam một số đơn vị đặc biệt và Trung đoàn độc lập. Trong số này có Trung đoàn 27B, 31 và 270, tất cả là quân chính quy Cộng sản Bắc Việt xâm nhập miền Nam và hiện đang hoạt động tại mặt trận Trị Thiên. Nhưng vì dân chúng không chịu hỗ trợ cho Cộng quân nên Bắc Việt đã phải bổ xung cho 2 đơn vị này bằng những thiếu niên Bắc Việt. Cả 2 đều bị thất bại nặng trong 3 tháng chiến đấu tại 2 Tỉnh Quảng Trị và Thừa Thiên.
Tại 2 tỉnh Quảng Nam và Quảng Tín, Cộng quân đã cố gắng tổ chức Sư đoàn mới lấy tên là 711 gồm có các Trung đoàn 31, 38 và 270. Sư đoàn này đã đạt được chút ít thắng lợi trong tỉnh Quảng Tín hồi tháng 4 nhưng do gặp khó khăn đáng kể trong tháng 5 và tháng 6, bị phi cơ và các đơn vị VNCH trừng phạt nặng nề dọc tỉnh lộ 535 từ Quế Sơn tới QL1.
Trên mặt trận Kon Tum, các Trung đoàn bộ binh 28, 66 và 95 và Trung đoàn pháo binh 40 đã rút lui sau khi đã bị nhưng tổn thất nặng nề do B52 tấn công. Trung đoàn 271 bị tan nát ở Tây Ninh và Hậu Nghĩa, đã phái rút ra khỏi các khu vực đông dân cư và chạy qua Kampuchea.
Trong tỉnh Bình Long, đa số các khẩu trọng pháo của bộ chỉ huy Pháo binh 69 đã bị phi cơ tiêu diệt và mấy khẩu còn lại đều được kéo qua Kampuchea.
Trung đoàn 101 hoạt động trong tỉnh Bình Dương nay thực tình không còn hoạt động nữa sau khi bị đại bại lúc tấn công quận lỵ Tri Tôn.
2 Trung đoàn 33 và 274 hoạt động trong tỉnh Phước Tuy đã cố gắng mà chỉ sát hại được có một số thường dân vô tội, thiêu hủy nhà cửa của dân tại Bình Giã, Đức Thạnh, Đất Đỏ, Long Lễ và Xuyên Mộc. Trong tháng 5 và 6, 2 đơn vị đó đã bị tổn thất rất nhiều và không thể chiếm giữ được 1 thị xã nào.
Còn một ít Trung đoàn độc lập trong miền Châu thổ Cửu long như Trung đoàn 83, 18B và 95A và một số trung đoàn khác thường xuyên thay đổi tên gọi để tránh bị phát giác. Các đơn vị này cũng đã bị tổn thất nặng. Trung đoàn 88 chẳng hạn đã bị hạ sát trên 500 tên khi giao chiến tại Kiến Tường và phía Tây Định Tường. Trung đoàn 18B tại Chương Thiện đã bị nhiều tổn thất do phi cơ oanh tạc. Những đơn vị này đã gia tăng hoạt động tại các khu vực hẻo lánh, chứ không chiếm giữ được 1 khu vực đông dân cư nào.

Cộng quân đã phải trả 1 cái giá rất đắt bằng mạng người, chiến cụ và võ khí, phần thu về thực sự lại chẳng có là bao.



#Chinh Luan Sept 12, 1972 trang ba Tinh thần Cán binh Cộng sản suy sụp



#Chinh Luan Jun. 8, 1972 trang ba
Thực trạng bi đát tại Bắc Việt
Bị oanh tạc, Hết xe cộ, đường sá, nhà máy điện

Đài Phát thanh Hanoi kêu gọi dân chúng «có thể phải đi bộ, có thể phải dùng đèn bấm, có thể phải chỉ ăn cháo mà vẫn không từ bỏ chiến tranh … »



#Chinh Luan Jul. 16_17, 1972 trang ba Mặc dù mỹ đã sẵn sàng loại bom gây mất dưỡng khí, Quân VNCH muốn tự tay lấy lại Quảng Trị, Không muốn dội bom vì sợ làm chết dân
#Chinh Luan Jul. 16_17, 1972 trang ba
Mặc dù mỹ đã sẵn sàng loại bom gây mất dưỡng khí
Quân VNCH muốn tự tay lấy lại Quảng Trị
Không muốn dội bom vì sợ làm chết dân
🟐 Quân CSBV sống dưới hầm sâu, chạy quạt bằng ắc quy
🟐 Hiện còn có 1 trung đoàn CSBV cố thủ trong Cổ Thành
🟐 1 ký giả Pháp được CSBV thả nhân ngày 14-7


HUẾ, 14-7 (AFP). – Trung Uý Terry Griswold, một cố vấn Mỹ trẻ tuổi, lần đầu tiên đã lọt được vào Quảng Trị và ở lại thị xã luôn mấy ngày, trong một công tác thám sát, hôm thứ Năm tuyên bố tại Huế rằng: «Bằng vào cách thức quân CSBV trang bị các công sự hầm hố của chúng, người ta thấy rõ là chúng có ý định ở lại thành phố này.»

Một điều hết sức ngạc nhiên là binh sĩ VNCH đã phát giác tại một vài công sự CSBV bỏ lại, những máy quạt và máy lạnh không cần đến Trung Tâm phát điện (vừa bị hư hại nặng trong trận chiến mới đây). Những máy của địch toàn chạy bằng bình Accu xe hơi.
Từ ngày 1-5 binh sĩ CSBV sống dưới hầm sâu tại Quảng Trị để tránh bom và đạn trọng pháo của Mỹ. Nhưng cuộc sống theo loài chuột đất này không ngăn cản một vài tên binh sĩ có tài xoay xở biến chế ra có những tiện nghi, lẽ ra chỉ dành cho những vùng thái bình an lạc hơn.
Cuộc hành quân của VNCH nhằm tái chiếm Quảng Trị và các vùng chung quanh càng ngày càng dữ dội. Bộ Tư Lệnh Việt Nam Cộng Hòa ước lượng có khoảng 1 Trung đoàn CSBV ẩn phục trong khu Cổ Thành ở trung tâm thành phố. Người ta cũng ước lượng phải 4, 5 ngày nữa binh sĩ VNCH mới hoàn toàn làm chủ chiến trường vì chỉ khi nào chiếm được khu Cổ Thành thì mới thật là kiểm soát được Quảng Trị.
Cho đến nay Mỹ vẫn chưa oanh tạc Quảng Trị bằng B52 vì lẽ hãy còn dân trong Thị xã. Gia dĩ VNCH muốn tự đánh chiếm lấy Quảng Trị dù phải trả giá nào chăng nữa, hơn là tìm chiến thắng nhờ vào không lực Mỹ. [ Gia dĩ: Sở dĩ; Vả lại, Hơn nữa ]
Người Mỹ đã chỉnh bị loại bom mới mà khi nổ sẽ làm tan mất hết chất dưỡng khí trong không khí. Loại bom này sẽ rất hiệu lực đối với những binh sĩ trốn dưới hầm sâu vì sẽ bị chết ngạt.
Hoạt động gia tăng của quân đội Quốc Gia tại Quảng Trị dường như đã làm giảm bớt áp lực của quân CSBV vào Huế. Theo Bộ Tư Lệnh quân sự VNCH, quân CSBV đã bị tổn thất hết sức nặng nề trong tuần qua khi toan cản đường tiến quân của VNCH.
Một nguồn tin ở Saigon hôm thứ Sáu cho hay một ký giả Mỹ của tạp chí Newsweek ông Alexander Shimkia đã mất tích tại tỉnh Quảng Trị từ hai hôm nay.
Shimkia, 27 tuổi, hôm thứ Tư vừa qua đã cùng một ký giả khác dùng xe Jeep đi trên Quốc lộ 1 và bị lọt phục kích của CSBV.
Ký giả thứ hai là ông Chad Huntley hãng UPI đã thất lạc với bạn đồng hành và bị thương nhẹ vì mảnh lựu đạn. Tuy nhiên, anh ta đã trở về được phòng tuyến VNCH sau hai ngày đi bộ.
Tại Saigon, Ký giả Pháp Michel Dumont mất tích hơn 3 tháng nay ở quận Lộc Ninh và vừa trở về được, tuyên bố ông ta bị CSBV bắt làm tù binh và chúng đã phóng thích ông ta nhân ngày lễ của Pháp 14-7. Ông thuật lại là CSBV đối với ông ta rằng “Chúng tôi trả tự do cho ông để ông có thể ăn mừng kỷ niệm ngày giải phóng nước Pháp và chứng tỏ sự liên lạc tốt đẹp giữa chúng tôi và nước Pháp.” Sau đó ông được phóng thích và chúng chỉ đường cho ông đi vài cây số đến một tiền đồn VNCH.
Michel Dumont thuật rằng ông bị bắt cùng với 2 cố vấn Mỹ. Hai người cũng bị thương vì mảnh đạn trái phá và đạn trực thăng như ông. Hai người Mỹ đã bị thương trong một cuộc tấn công của phi cơ Hoa Kỳ, toan bỏ trốn. Họ bị bắt lại và cả ba bị đưa sang KPC vùng Snoul, bằng chiếc xe Jeep của một cố vấn Mỹ. Tên lính CSBV lái xe có lẽ lần đầu tiên cầm lái bánh xe Jeep, và lái một cách quá tệ. Cuộc hành trình thật nguy hiểm, và một trong hai người Mỹ đã luôn mồm đòi trả tay lái lại cho ông ta.
Michel Dumont nói ông ta được đối đã tử tế. Trong những ngày đầu, ông ta bị giam riêng, không được gần 2 Cố vấn Mỹ. Ông ta bị thẩm vấn nhiều lần và phải điền vào nhiều tờ khai nói rõ ông ta không làm việc cho người Mỹ.
Michel Dumont mong được nghỉ ngơi và viết lại về những ngày bị giam cầm. Ông cũng tỏ ý tiếc đã bị mất hết cả phim ảnh và cuốn nhật ký trong những ngày tù, vì bị các tên lính gác BV đã lấy mất.
1 chú lính B.V. sống sót nhờ nhớ kỹ lời cha dặn

HOA THỊNH ĐỐN, 14.7 (VOA): Nhiều tin tức đáng chú ý từ các mặt trận phát ra, đặc biệt là từ các vùng giới tuyến. Sau dây, thông tin viên đài Tiếng Nói Hoa Kỳ tường thuật một vài nguồn tin liên hệ tới các cán binh CSBV.
Tiêu đoàn Thiết giáp 297 CSBV hoạt động tại mặt trận B3 đương phải đối phó với vấn đề tinh thân của cán binh Cộng sản. Cấp chỉ huy và binh sĩ của tiểu đoàn đã thảo luận vấn đề là làm thế nào để sống sót trong 1 trận đánh. Các binh sĩ thì muốn mang theo quân trang cá nhân như là võng và quần áo đề để tháo chạy khi chiến xa bị phá hủy, còn cán bộ thì ra lệnh là nếu binh sĩ nào bỏ xe tháo chạy giữa trận chiến thì sẽ bị bắn bỏ.
Tin từ mặt trận An Lộc cho biết có một chú lính Cộng sản BV đã ra đầu hàng với cây súng còn nguyên đủ đạn không thiếu một viên nào, chốt an toàn ở súng cũng chưa mở, nghĩa là chú không kịp bắn phát nào thì đã vội ra hàng. Báo chí khi tiếp xúc với chú đã gọi chú ta là chú, bởi vì người hàng binh Bắc Việt này tuổi hãy còn quá nhỏ, cỡ chừng 14, 15 nhưng chú khai là 16 tuổi.
Khi một sĩ quan VNCH hỏi chú sao chưa bắn một phát nào mà đã hàng thì chú linh Bắc Việt thành thật kể lại là trước khi lên đường theo chân đoàn quân viễn chinh vào Nam, ông thân sinh của chú gọi chú vào phòng kín dặn nhỏ là vào đó thì đừng có dại dột bắn giết gì hết, cứ ôm súng mà chui vào một cái hố nào đó và hễ thấy thuận tiện có cơ hội là chạy ra hàng ngay thì chắc chắn sẽ được sống.
Suốt thời gian xâm nhập, chú lính này luôn luôn tâm niệm lời căn dặn của cha, vì vậy chú không giám bắn một phát đạn nào mà chỉ rình cơ hội để ra đầu hàng, hầu bảo vệ mạng sống, và quả nhiên là chú đã sống sót, còn được nuôi nấng tử tế, trong khi các bạn đồng đội của chú lần lượt chết gần hết.
Các chiến sĩ Dù ở Hải Lăng đã cho biết lính Cộng Sản Bắc Việt phần đông còn nhỏ tuổi quá nên vừa không biết đánh trận vừa nhát. Những lính Cộng sản này chưa đánh đã chạy, có nhiều chú bỏ xe tăng mà chạy trong khi xe không bị tấn công và máy vẫn còn nổ.
Và cũng có chú lính Bắc Việt ra hàng với khẩu súng còn nguyên cả băng đạn không kịp bắn phát nào, tuy nhiên chú lính Bắc Việt thì lại khai là: «Em có bắn nhưng súng không nổ», mà thật ra là vì chú chưa mở chốt an toàn.


đang updating...

$pageOut$pageIn $pageOut $pageIn$pageOut $pageIn$pageOut $pageIn$pageOut $pageIn$pageOut $pageIn$pageOut các Phần tiếp theo ==>
.


Related Articles:
Chứng Tích bên phía CSBV part 2 - written & collected by Le Tung Chau - ngày khởi đăng Mar. 15, 2025
Hào Khí Quân và Dân miền Nam - written & collected by Le Tung Chau - ngày khởi đăng Jan. 4, 2025
Vụ Tướng Lavelle năm 1972: Vết Nhơ Mở Màn Tấn Tuồng 'Đồng Minh Tháo Chạy' của Mỹ - by Le Tung Chau, Oct. 10, 2024
Chứng Tích bên phía CSBV - written & collected by Le Tung Chau - ngày khởi đăng Jun. 9, 2024
Sách, Tài liệu VNCH by Giáo sư Nguyễn Tiến Hưng - ngày khởi đăng May. 11, 2019
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu - LTC tổng hợp - ngày khởi đăng Jun. 10, 2022



No comments:

Post a Comment

Enter you comment ...