. .

Monday, October 26, 2009

Trượt Tuột Vào Sự Hung Bạo Mất Trí -Thông Luận

Chó điên, ghế máu, cờ máu, búa liềm máu....rồi chôn đi đâu???
Nguồn ảnh : Lê Tùng Châu



Trượt Tuột Vào Sự Hung Bạo Mất Trí


“… khi tình hình đã chín muồi mà không có giải đáp đúng đắn thì biến động phải tới và sẽ tới một cách rất không ngờ. Các bản án thô bạo này chỉ đổ dầu vào lửa. Chính quyền cộng sản sẽ nhanh chóng nhận ra cái giá đắt mà họ sẽ phải trả …”



"Quá đáng!" Chị Tuyết Mai, vợ anh Vũ Hùng, chỉ nói được một cách ngẹn ngào như thế khi từ phòng xử bước ra. Anh Vũ Hùng, giáo viên Hà Tây, vừa bị tòa án Hà Nội xử 3 năm tù và 3 năm quản chế.

Sự hung bạo đã vượt mọi tiên liệu. Trong bốn ngày, từ 6 đến 9 tháng 10-2009, chín người dân chủ bị đem xét xử trong bốn phiên tòa. Nguyễn Xuân Nghĩa bị xử 6 năm tù và 4 năm quản chế; Phạm Văn Trội và Nguyễn Văn Túc mỗi người 4 năm tù giam và 4 năm quản chế; Nguyễn Văn Tính và Nguyễn Mạnh Sơn 3,5 năm tù và 3 năm quản chế; Trần Đức Thạch, Vũ Văn Hùng và Ngô Quỳnh 3 năm tù và 3 năm quản chế; Nguyễn Kim Nhàn 2 năm tù và 2 năm quản chế.

Sự hung bạo nổi bật ở tính vô lý của nó. Các luật sư chỉ có thể nói là theo chính cáo trạng của chính quyền cộng sản thì các bị can hoàn toàn vô tội. Họ chỉ treo những biểu ngữ và rải một số ít truyền đơn lên án Trung Quốc xâm phạm lãnh thổ và lãnh hải Việt Nam và kêu gọi chống tham nhũng. Những lập trường này cũng là lập trường chính thức của nhà nước cộng sản Việt Nam. Riêng Phạm Văn Trội không làm gì khác ngoài việc viết đơn tố cáo công an đã sách nhiễu anh, một điều mà chính công an cũng không phủ nhận.

Vậy tại sao lại có thể có những bản án nặng nề đến như vậy? Giải thích duy nhất chỉ có thể là đảng cộng sản đã quá bối rối và lo sợ trong một giai đoạn nghiêm trọng, do đó muốn dùng những bản án hung bạo khó tưởng tượng này để trấn áp tinh thần những phần tử chống đối và ngăn ngừa nguy cơ có biểu tình. Qua những tiết lộ các anh em này bị nghi ngờ là hoạt động có tổ chức và có khuynh hướng kích động quần chúng, thể hiện qua việc họ treo biểu ngữ và rải truyền đơn. Giải thích này được tăng cường bởi sự kiện nhiều người đã từng viết và vẫn còn đang viết những bài báo đả kích chính quyền cộng sản một cách gay gắt hơn mà không bị đe dọa.

Chính quyền cộng sản nhe nanh vuốt cố gây sợ hãi vì chính nó đang sợ.

Quả nhiên là đảng cộng sản có lý do để sợ. Tham nhũng, bất công đã đạt tới mức độ thách thức, sự hèn nhát trước Trung Quốc đã quá lộ liễu, đời sống nhân dân sa sút, khối dân oan bi cuớp đất đã quá đông đảo. Trong khi đo thì đảng cộng sản lại đang phải chuẩn bị đại hội 11 trong tình trạng phân hóa nội bộ cùng cực vì phải đương đầu với những vấn đề không thể giải quyết và chỉ có chọn lựa giữa những cấp lãnh đạo bất tài và thất đức như nhau. Bất mãn và phẫn nộ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, trong nhân dân và cả ngay trong nội bộ đảng.

Sợ là đúng, nhưng hung bạo không phải là lối thoát, nó chỉ gây thêm sự phẫn nộ trong nước, khiến chế đô bị lên án mạnh hơn, tạo thêm áp lực từ thế giới, làm cho tình hình căng thẳng hơn và hiểm nghèo hơn. Chế độ cộng sản sợ những biến động trong xã hội, nhưng xử phạt vài người vài năm tù chắc chắn không ngăn ngừa được gì, nhất là những anh em này đều không phải là những khuôn mặt biểu tượng. Vả lại, khi tình hình đã chín muồi mà không có giải đáp đúng đắn thì biến động phải tới và sẽ tới một cách rất không ngờ. Các bản án thô bạo này chỉ đổ dầu vào lửa.

Chính quyền cộng sản sẽ nhanh chóng nhận ra cái giá đắt mà họ sẽ phải trả cho sự hung bạo điên dại này. Ngay lúc này họ đã có thể nhận thấy là nó không trấn áp được ai, trái lại nó còn khiến sự chống đối trở thành quả quyết hơn và bạo dạn hơn. Cụ thể là mới ngày hôm trước tại Hà Nội chị Tuyết Mai, vợ anh Vũ Hùng, chỉ biết than trong tiếng nấc nghẹn ngào là bản án quá đáng, nhưng ngay ngày hôm sau tại Hải Phòng, những người vợ của các nạn nhân đã gào thét chửi rủa chế độ ngay giữa phòng xử. Và đối lập dân chủ thay vì hoang mang đã biểu lộ quyết tâm mạnh hơn và gia tăng hẳn khí thế động viên.

Chế độ cộng sản đã trượt tuột vào sự hung bạo mất trí. Nó càng sụp đổ nhanh hơn.
Thông Luận
© Thông Luận 2009

No comments:

Post a Comment

Enter you comment ...