. .

Saturday, August 20, 2011

Chồng Tôi Đi Biểu Tình - Luật sư Lê thị Công Nhân

(bài 1, bài 2)
...Cháu khuyên chú là nên chuẩn bị cho tương lai của mình, cái chế độ quái thai thối tha này cùng lắm là vơ vét được 4 hay 5 năm nữa thôi. Đến lúc đó chú cháu mình gặp nhau chú lại ngượng chết, bụng bảo dạ “Eo ôi, xấu hổ quá, ngày trước bọn mật vụ cứ bắt mình phải gặp con bé này rồi nói liên thiên bát đảo, tầm bậy tầm bạ, giờ chỉ mong nó quên đi cho.” Nên từ giờ đến lúc nó sụp đổ thì bọn mật vụ mù quáng cố mà bảo vệ chế độ độc tài để tâng công còn cảnh sát công khai minh bạch như chú đừng có dại dột mà theo bọn nó, kẻo hối không kịp”...


Chồng Tôi Đi Biểu Tình (bài 1)

Luật sư Lê thị Công Nhân
Hà nội, 7-7-2011

Chuyện chồng tôi đi biểu tình cũng chẳng có gì nhiều mà kể ngoài việc hắn cứ vui vẻ khấp khởi cách kỳ lạ như con nít mỗi ngày Chúa nhật vừa qua.

Ba ngày Chúa Nhật 5 tháng 6, 12 tháng 6, 19 tháng 6 hắn đều đi biểu tình, tôi thì bầu bí bí bầu sang tháng thứ 6, trời nóng bức khủng khiếp, không có người chở đi nhà thờ, đi taxi vừa tốn tiền lại vừa say xe nên ở nhà. Tôi bảo dù không khí có nóng bỏng sôi nổi đến mấy thì cũng chỉ đi đến trưa là phải về nhà ăn cơm, nghỉ ngơi đảm bảo sức khỏe lần sau còn đi tiếp, và vấn đề là nếu về nhà được vào buổi trưa thì có nghĩa chưa bị mật vụ bắt đi mất. Thế là bỗng dưng tôi lại được 3 ngày Chúa nhật hồi hộp gần chết, nhìn thấy chồng mặt đen thui lui, mồ hôi mồ kê đầm đìa về đến nhà ăn cơm trưa trong lòng thật vui mừng và hạnh phúc !


Tôi nói với hắn “ U thật là sung sướng ! Dù 37 tuổi mới được đi biểu tình lần đầu trong cuộc đời ! Thế là hơn em rồi”

Ba ngày Chúa nhật không đi nhà thờ vậy mà vợ chồng tôi đã được các “thế lực thù địch” là mật vụ đội lốt con chiên ở nhà thờ tung tin là “Vợ chồng Nhân Quyền chửi nhau như mổ bò, bỏ nhau rồi. Thằng Quyền cuỗm của con Công Nhân 10.000 usd rồi trốn mất tăm.” (Gớm quá !!!) rồi thì “Công Nhân đẻ rồi, con trai, có bầu từ hè năm ngoái cơ mà.” (Ối giời ạ ! Được thế thì cũng tốt vì như thực tại bây giờ mang bầu trong suốt mùa hè đến tháng cuối tháng 10 mới sinh thì quả là mệt mỏi vô cùng, mà siêu âm lại là con gái nhé!).

Chúa Nhật 5 tháng 6, 12 tháng 6. HaNoi
37 tuổi mới được đi biểu tình lần đầu trong cuộc đời
Đến hôm biểu tình lần thứ 4 Chúa nhật 26/6 thì hai vợ chồng quyết định đi nhà thờ. Đến nhà thờ nhiều người hỏi thăm là tháng vừa rồi nghỉ sinh con à (!?) người thì hỏi thăm mọi việc vẫn ổn chứ. Ôi chao ! Thật là rắc rối làm sao chồng tôi đi biểu tình !

Đến hôm biểu tình lần thứ 5 Chúa nhật 3/7 chồng mình lại tranh thủ tan lễ nhà thờ sớm tiếp tục tham gia biểu tình, lại gặp các chú các bác, có cả bác Gió, anh em cười hớn hở bắt tay nhau.

Nhưng chuyện kinh dị thật sự chỉ bắt đầu xảy đến vào tối nay, thứ 5 ngày 7-7-2011. Chuyện là thế này,

Mẹ tôi và chồng tôi đi học đào tạo Vision là mạng lưới kinh doanh đa cấp thực phẩm chức năng từ 6.30h tối. Tôi ở nhà nấu cơm, 8h tối mà trời nóng như chảo rang, không khí hầm hập lại đứng nấu ăn trong bếp mồ hôi ròng ròng tóc tai dựng ngược. Tôi thấy ngạt thở !
Bỗng dưng ông cảnh sát khu vực Nguyễn Xuân Sơn tự động mở cổng đi vào. Tôi quay ra hơi khó chịu vì sự tự tiện của ông này, nhưng vẫn nói “Chào chú ! Có việc gì vậy ạ ?”
ông ta nói mẹ có nhà không, tôi bảo không, lại hỏi “Quyền có nhà không?”
tôi bảo “ Không ạ. Có việc gì chú cứ nói luôn đi” và không hề có ý cũng như là nói ra lời mời ông ta vào nhà.
Ông ta đứng ngay cửa nhìn chăm chăm bộ dạng xấu xí của tôi một lúc rồi với vẻ mặt vừa cười vừa mếu vừa trơ, tự bỏ giày ra định vào nhà. Tôi đứng ngay cửa ngăn lại (bếp nhà tôi ở ngay cửa ra vào nhà) nói thẳng “Này cháu không mời chú vào nhà đâu, có việc gì chú cứ nói luôn đi, cháu đang bận nấu bếp, nóng kinh khủng, với lại cháu không tiếp công an.”
Ông ta vẫn giữ bộ mặt kỳ quái của mình và cứ thế đi thẳng vào nhà ngồi vào ghế như đúng rồi ! (ý là cứ như được mời vậy).

Tôi bực mình quá đi theo vào nhà, bật cái quạt lên quay thẳng vào người ông ta vì thấy mồ hôi chảy thành dòng trên mặt và trán của cả ông ta và tôi.
Tôi nói “Có việc gì chú nói nhanh lên.”
Ông ta tỏ vẻ quan trọng đủng đỉnh nói “Tất nhiên là có vài việc thì tôi mới đến. Thứ nhất là báo cho cô ngày mai ra phường trình diện theo quy định. Mà sao dạo này cô không đi trình diện ?”
Tôi ngạc nhiên nghĩ hình như ông này cũng chả để tâm gì vào việc mình làm, bất đắc dĩ thì phải làm cho xong thôi, tôi bảo “Ôh, hay nhỉ ! Cháu đã bao giờ đi trình diện đâu. Cháu thấy đi trình diện nó cứ thế nào ấy, buồn cười chết đi được. Cái mặt mình thế này tự dưng ra đấy (đồn công an) bảo tôi ra trình diện đây này.”
Ông ta im lặng không nói gì, tôi thì chạy ra chạy vào xem chảo cá rán có cháy không, ngó nghiên nhà tắm xem nước hứng dự trữ trong chậu đã đầy chưa.

Chú Sơn-cảnh sát khu vực nét mặt đăm chiêu chọn lựa thời điểm như thể sắp tuyên bố điều gì quan trọng lắm vậy, cuối cùng cũng thốt nên lời “Việc thứ hai tôi muốn nói là tình hình dạo này cậu Quyền xuất hiện hơi nhiều ở khu vực đại sứ quán Trung Quốc. Làm như vậy là không được, không đúng quy định pháp luật, cho nên vì mối bang giao tốt đẹp giữa Việt Nam và Trung Quốc yêu cầu là..là.. cậu Quyền là..là.. không được đến đấy nữa. Mình là công dân làm gì cũng phải theo chỉ đạo của chính quyền.”
Có Chúa chứng giám tôi phải kềm chế lắm mới không cười phá lên. Tôi nghĩ “Cái quái gì thế này ? Thỏ răng vâu nhà mình oai ghớm nhỉ !? Có tầm ảnh hưởng đến cả “mối bang giao tốt đẹp giữa Việt Nam và Trung Quốc” cơ đấy.” Mà thế nào là hơi nhiều, hơi ít hay vừa đủ ?

Tôi tức quá, thấy câu chuyện lố bịch và ngang trái quá, nói với ông ta “Chú giỏi thật đấy ! Chú là công an khu vực mà lại biết chuyện chồng cháu đi biểu tình trong khi không một tờ báo, một bản tin, tivi không đưa một lời nào về mấy vụ biểu tình đó (nhắc lại với quý vị là báo đỏ đưa tin về cuộc biểu tình là “cuộc tụ tập của một nhóm người” rồi thì là “một nhóm người đi qua đại sứ quán Trung Quốc”). Mật vụ lại bảo chú đến chứ gì ? Chú là cảnh sát khu vực cố mà lo giữ an ninh trật tự khu vực, dạo này phường mình trộm cắp, tệ nạn như rươi ấy. Mà chú thôi ngay cái kiểu vu cho chồng cháu là làm ảnh hưởng đến bang giao giữa Việt nam và Trung Quốc đi nhé, nói thế mà không biết ngượng àh”
Ông ta bảo “Sao cô lại nói là mật vụ bảo tôi?”
Tôi nói “Không phải mật vụ thì là ai? Có đất nước nào, chế độ nào mà người dân đi biểu tình chính quyền lại theo dõi rình mò từng gương mặt từng hình người rồi sai công an đến từng nhà gặp từng người để đe dọa bắt bớ đủ kiểu như xã hội đen để cấm người ta đi biểu tình như vậy không. Chí có lũ ma quỷ, bọn quái thai bán nước mới làm như vậy. Nếu cảm thấy mình làm đúng thì cứ việc ra luật ra thông báo cấm biểu tình đi. ” Chú Sơn-cảnh sát khu vực chìm trong im lặng.

Được vài giây, ông ta lại nói “Mọi việc đã có nhà nước lo, mình là công dân thì phải tuân theo pháp luật.”
Tôi bảo “Vâng. Thế nên cháu cứ tưởng chú đến là để khen tặng anh Quyền nhà cháu cơ đấy. Bọn Tàu mất dạy tàn ác ngang ngược như thế, bắn giết dân mình, đánh phá tàu thuyền của mình, dân đi biểu tình ôn hòa như thế là còn quá hiền, quá ít ỏi đấy, lẽ ra phải khuyến khích họ, mà chú có biết chuyện bọn Tàu nó làm như thế không, hay là lại chẳng biết gì?”
Ông ta không trả lời mà cứ khăng khăng “Nhưng biểu tình như thế là mất trật tự, ảnh hưởng đến ngoại giao?”
Tôi muốn phát khùng với cái đầu quả nho của ông này, tôi nói “Mất trật tự là thế nào, biểu tình ôn hòa như thế còn muốn thế nào nữa, ngoại giao là ngoại giao biểu tình là biểu tình, hai cái đó chẳng ảnh hưởng ngáng trở gì đến nhau cả. Mà chú có biết mình đang nói gì không đấy ? Sống trên đời phải biết nhục, phải có lòng tự trọng chứ. Tàu nó làm như thế mà ngồi yên ở xó nhà rồi gào lên là tôi yêu nước mà được à. Rồi đợi khi nào đảng và nhà nước cho phép biểu tình thì mới đi biểu tình à. Mà chú có biết biểu tình là nhân quyền cơ bản của mọi người không, được quy định to tướng trong hiến pháp đấy. Chú là công an mà ăn nói bậy bạ thế à. Cháu nói thật là không thể tôn trọng tư cách công an của chú được.”
Tôi nói tiếp “Thôi được rồi, thế này nhá, cứ cho là chú mê tít đảng cộng sản đi, đợi khi nào nó bảo đi biểu tình thì mới đi, mà suy cho cùng cũng chẳng ai bắt chú đi biểu tình cả, nên chú không đi thì tuỳ chú, còn chồng cháu đi thì kệ hắn, chú không ủng hộ thì thôi đừng có mà làm điều quái đản như thế này.” Ông ta im thin thít !

Chú Sơn-cảnh sát khu vực xuống giọng “Thì tôi có nói là cấm đi biểu tình đâu, nhưng phải có sự chỉ đạo và cho phép của nhà nước. Với lại khu vực đại sứ quán Trung Quốc là mình không được qua lại làm mất trật tự.”
Đến đoạn này thì đúng là hết chịu nổi, tôi nói to tiếng “Này, này, chú nói bậy vừa thôi nhá. Phố Hoàng Diệu là của bọn Tàu à mà không được qua lại, mà cứ giả dụ là cấm người Việt nam qua lại đó đi thì chú về bảo chính quyền là đặt biển “Cấm người qua lại” hoặc “Cấm người Việt nam qua lại” rồi hẵng đến đây nói chuyện tiếp. Chú có biết 4 người dân ở đấy thì chỉ có 1 người là dân đi biểu tình thật thôi, 3 người còn lại là mật vụ, công an các kiểu. Cháu nói thế là còn ít đây, người ta còn tính là 1/5 cơ. Có cái chính quyền nào quái thai thối tha nào như thế không. Mà chú có biết các làng Tàu ở trên Tây Nguyên nó đặt cả biển cấm người Việt to tướng đấy. Chú có thấy nhục không. Cháu thì thấy nhục lắm, nhục ơi là nhục !

Bỗng dưng chú Sơn-cảnh sát khu vực rút từ trong chiếc cặp đen ra một xấp giấy với cây bút bi và bắt đầu dòng chữ mị dân trơ tráo “Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt nam, Độc lập-Tự do-Hạnh Phúc” , tôi hơi ngạc nhiên, nói “Chú lập biên bản đấy à, lập biên bản việc gì vậy?”
Ông ta bảo “Ờh, thì đấy là việc của tôi.”
Tôi nói “Vâng. Cháu không ký cọt gì đâu đấy nhé, trừ khi chú viết nguyên văn tất cả những gì mà cháu và chú nói, cháu sẽ ký ngay. Nếu không thì tự viết tự ký.”
Tôi nói thêm “Àh, mà chú có máy ghi âm không vậy ? Chú bảo họ trang bị cho máy ghi âm thì tốt quá, cháu rất thích nếu chú có máy ghi âm, sau này mà minh bạch hồ sơ đàn áp dân chủ thì hay lắm đấy.”
Ông ta chối phắt “Tôi làm gì có máy ghi âm.”

Có vẻ như không còn gì để nói và cũng chẳng muốn nghe thêm gì nữa, ông ta đổi đề tài trong khi vẫn tiếp tục viết viết cái gì đó “Mà sao cô lại bảo là tôi nói bậy, tôi nói gì mà cô bảo là tôi nói bậy ?”
Tôi nói “ Chú nói như vậy mà không phải là nói bậy à ? Nói bậy là ý tôi nói chú nói tầm bậy tầm bạ, không biết mình đang nói gì, chứ không phải nói tục chửi bậy. Mà chú nói ít thôi, xong nhiệm vụ rồi mời chú về cho, về mật vụ mà hỏi cháu để xác minh xem chú làm tròn nhiệm vụ chưa thì chú cứ yên tâm, cháu thật thà lắm, có gì nói nấy. Cháu khuyên chú là nên chuẩn bị cho tương lai của mình, cái chế độ quái thai thối tha này cùng lắm là vơ vét được 4 hay 5 năm nữa thôi. Đến lúc đó chú cháu mình gặp nhau chú lại ngượng chết, bụng bảo dạ “Eo ôi, xấu hổ quá, ngày trước bọn mật vụ cứ bắt mình phải gặp con bé này rồi nói liên thiên bát đảo, tầm bậy tầm bạ, giờ chỉ mong nó quên đi cho.” Nên từ giờ đến lúc nó sụp đổ thì bọn mật vụ mù quáng cố mà bảo vệ chế độ độc tài để tâng công còn cảnh sát công khai minh bạch như chú đừng có dại dột mà theo bọn nó, kẻo hối không kịp”.
Ồng ta tròn xoe mắt nhìn tôi chẳng nói câu gì.
Tôi nói tiếp “Àh, chắc chú biết phong trào cách mạng dân chủ lật đổ độc tài ở Ai Cập, Tuynisia , Lybia v..v.. việc đầu tiên sau khi lật đổ độc tài là giải tán bọn mật vụ và ngay lập tức truy cứu tội ác của bọn chúng dưới thời độc tài. Báo đỏ đưa tin đấy nhá. Nước mình rồi cũng vậy thôi, nhưng e rằng dân chúng nước mình còn căm thù công an và mật vụ hơn cả ở những nước ấy nữa đó.”

Nghĩ ngợi một lúc, có vẻ như quyết định ra về, chú Sơn-cảnh sát khu vực cố gắng kết thúc nhiệm vụ của mình bằng việc nhắc lại lệnh của mật vụ “Tóm lại là hôm nay tôi đến đây nhưng vì nhà mình đi vắng nên yêu cầu cô truyền đạt với anh Quyền là yêu cầu anh Quyền không được đến khu vực đại sứ quán Trung Quốc nữa. Tôi cũng chỉ là người truyền đạt lại thế thôi.”
Tôi đáp “Vâng. Dù sao thì cũng phải nói rằng hôm nay chú thật là lịch sự, vì những người bạn biểu tình cùng chồng cháu còn bị bắt qua đêm, thẩm vấn đe dọa đủ kiểu, nhiều người trong Sài Gòn còn bị đánh đập bắt giam. Thế nên chồng cháu mới bị mật vụ cảnh cáo như thế này là còn quá nhẹ nhàng lịch sự. Thế đấy, cháu thấy chính quyền Việt nam giờ quá đốn mạt, quái thai, chẳng lẽ chú không thấy điều đó?”
Ông ta cố nói thêm “Tôi không nói là cảnh cáo cậu Quyền mà chỉ truyền đạt là yêu cầu không được tham gia biểu tình nữa thôi.”
Tôi đáp “Chú yên tâm, cháu sẽ tryền đạt nguyên văn. Còn nội dung mà chú nói thì chính nó là sự cảnh cáo của mật vụ đấy, khó mà có thể hiểu khác được. Chính quyền và mật vụ sẽ phải trả giá về điều này, rồi chú xem. Mà chú cứ bình tĩnh, yên tâm làm tốt việc của mình, chú là cảnh sát công khai cơ mà, có phải là mật vụ đâu mà nhiệt tình thế.” và ông ta ra về.

Gần 10h tối thì mẹ và chồng tôi về, tôi kể việc ông Sơn đến nhà và nguyên văn cuộc đối thoại.
Chồng tôi bảo “Hèn gì, ông ta gọi cho anh suốt cả buổi tối, lại còn yêu cầu ra đồn công an gặp ông ta dù có về muộn, nhưng anh từ chối, anh bảo “Anh sợ ra đồn công an lắm, nhất là buổi tối, bao nhiêu người dân bị công an gọi lên đồn làm việc rồi chết ở đấy luôn, ghê lắm !” Chồng tôi đã từng nói điều này vài lần với công an trong lúc chờ tôi được thả khi tôi bị mật vụ bắt giữ nhiều lần trước đây.

Chồng tôi nói “Tuần này lại đi biểu tình.”

Má tôi bảo “Sao con không bảo chú Sơn đi biểu tình luôn cho vui, thể hiện lòng yêu nước, bảo ông ấy yên tâm là hoàn toàn đúng pháp luật.”

Tôi đáp “Vâng. Lần sau con sẽ bảo ông ấy đi, biết đâu ông ấy lại đi.”

P/s:
- Cảnh sát khu vực Nguyễn Xuân Sơn, công an phường Phương Mai: 0912.866.078

- Thỏ răng vâu: biệt hiệu vui tôi đặt cho chồng tôi.


 ---------------------------------
Bài 2

Xin được tường thuật với những người quan tâm (để cùng chia sẻ) và những người không quan tâm (để biết) về cái được gọi là “cuộc gặp gỡ trao đổi” giữa tôi và các công an công khai, mật vụ, Ủy ban phường, Mặt trận tổ quốc phường, Hội cựu chiến binh phường, Hội phụ nữ phường, và còn những thế lực nối dài nào khác nữa của đảng cộng sản Việt Nam thì có trời mới biết cùng tham dự đoàn người đông đảo đến nhà tôi vào chiều hôm nay, liên quan tới việc chồng tôi đi biểu tình chống Trung quốc xâm lược.

Trước khi vào phần II “Chồng tôi đi biểu tình” xin được kể ngắn gọn về “Chồng tôi đi biểu tình” phần I.05 (tức là phần tiếp của bài 1 ở bên trên-chú của LTC).
Đó là khi pác Quyền-Thỏ răng vâu vào Nam cùng bà U mập-mẹ tôi, để dự giỗ bà Ngoại tôi, thì có ý định vừa nghiêm túc vừa tràn đầy hứng khởi là sẽ tham gia biểu tình cùng nhóm Chúa Nhật ở Sài Gòn. Nói là làm, hẹn hò gặp gỡ mấy anh trong phong trào dân chủ thì ai cũng bị canh cứng ngay tại nhà bởi mật vụ dày đặc không rời nửa bước, cuối cùng lại hẹn gặp được chị Lê thị Kim Thu-một dân oan nổi tiếng và còn nổi tiếng vì đã chuyển biến thành một người đấu tranh dân chủ với những kỹ năng của một phóng viên và lòng can đảm phi thường.

Cuộc xuống đường chưa kịp diễn ra, chồng tôi, chị Kim Thu và ông anh họ của tôi chỉ mới kịp uống ly nước, ăn mấy miếng xoài ngâm muối ớt và đang đi bộ ra vườn hoa nơi mọi người thường tập trung biểu tình ngồi thì bị bắt một cách thô bạo và nhanh chóng đến sững sờ, đưa về công an phường Đa Kao quận 1 nhốt từ 11h sáng tới tận 5.30h chiều, rồi lại bị đưa về công an phường 6 quận 8 chỗ nhà dì tôi (đường Phạm Thế Hiển) mà chồng tôi ở nhờ vài hôm, giữ cho tới gần 8h mới thả ra, bị mật vụ cướp giật máy ảnh điện thoại rồi xóa sạch sành sanh mọi tư liệu trong đó ngay tại công an phường rồi sau đó trả lại máy lúc thả ra. Hãi nhất là mấy tấm hình chụp vợ mặc tà lỏn, áo hở rốn (mùa hè trời nóng mà !) đang đứng xoa bụng bầu mặt mũi nhăn nhó xấu xí vì mệt mỏi và khó chịu. Trước khi xóa mọi tư liệu thông tin trong điện thoại và máy ảnh của chồng tôi đời nào đám mật vụ lại không coppy ra ít nhất là một bản để báo cáo thành tích kết quả công việc nhỉ !

Chết rồi ! Thế là mình lại có việc để lo, biết đâu bọn chúng điên điên khùng khùng lại tung mấy cái ảnh “lộ hàng” bụng bầu của mình ra thì eo ôi, ngại quá cơ ! Mà kiện bọn mật vụ cái vụ này thì đích thị là con kiến đi kiện củ khoai rồi !

Lúc mình buôn vụ âu lo này với anh Nguyễn Bắc Truyển không ngờ anh ấy lại cười to ơi là to, còn bảo “Không sao đâu em. Thỉnh thoảng để mọi người cười vui tí có sao đâu. Bọn mật vụ mà làm thế người ta càng chửi vào mặt chúng nó, âu lo làm gì mấy chuyện nhỏ đó, với lại những chuyện tiểu nhân như thế mình có muốn ngăn chặn cũng không biết làm thế nào.” Ôh, cái anh này, tưởng là nói trêu mình, nhưng nghĩ lại thì anh nói cũng chí lý.

Ôi! Sống trong thiên đường cộng sản, nơi mà “Chị có đi vệ sinh chúng tôi cũng biết.” (lời bọn chúng nói), rồi thì vụ án chấn động dư luận mang tên “hai bao cao su”..v..v.. thì đúng là mấy tấm hình lão chồng phởn chí chụp hình trêu vợ bầu của chồng mình nào có “Ăn thua chi!”.

Ngoài ra chồng tôi nhờ sự kiện này còn được biết thêm cảm giác phải đứng tè (không phải là đái đường đâu nhé, mà là trong toilet đàng hoàng) trước mặt 2 anh công an trẻ đẹp... là như thế nào, sau khi đã năn nỉ hết nước hết cái với họ để xin được 1 phút đi tè riêng tư mà cũng không xong.

Phần II-Chồng tôi đi biểu tình xin được tiếp nối như sau:


Chuyện là vào lúc khoảng 2h30 chiều thứ 6, 19-8-2011, cả nhà tôi đang nằm ngủ thì nghe tiếng mở cổng sắt và giọng chú Hà Văn Chung gọi tôi ơi ới “Nhân ơi, Nhân à”. Chú Chung là tổ trưởng tổ dân phố số 1, phường Phương Mai, [người đang sống trong ngôi nhà 2 tầng ngay đối diện chân cầu thang nhà tập thể tôi ở (trị giá khoảng 1-1,2 tỉ dù hoàn toàn không có giấy tờ) trên mảnh đất lưu không bị chiếm dụng trái phép với một cây phi lao và một cây cột điện hạ thế rất hoành tráng ngay giữa nhà].
Khổ thân chú Chung, có lẽ chính cái nhà này lại là cái phốt để bọn phường nó bắt chú làm tổ trưởng tổ dân phố cũng nên, vì quen biết chú nhiều năm tôi thấy chú cũng không mặn mà gì với việc phục vụ chính quyền và chế độ.

Tôi thấy có việc gì không hay rồi, bật dậy mà chóng cả mặt, mắt nhắm mắt mở ngật ngưỡng đi ra thì hoảng hồn nhìn thấy chục người (hoặc hơn) đứng chật kín cả hành lang, chú Chung và một ông khoảng hơn 60 tuổi có gương mặt không chút hiền hòa nào đứng ngay phía trước, tôi nghĩ ngay “Ối giời ơi ! Thế là đến lượt mình (bị đấu tố) rồi”.

Tôi-dù rất mệt và hơi bối rối vẫn cố thực hành bài cũ (nhưng đúng và hiệu quả), đó là lấy ngay thân hình của mình đứng chắn ở cửa, hai tay dang rộng bám vào 2 bức tường bên cánh cửa, hỏi “Chào chú, có việc gì vậy ạ?”.

Chú Chung đáp “Àh, có mấy chú bác bên ủy ban và các đoàn thể muốn gặp Nhân và gia đình để trao đổi tí việc.”

Tôi bảo “Không được rồi, giờ cháu đang bận sắp phải đi bác sỹ, với lại cháu không tiếp khách kiểu này, không hẹn hò báo trước gì cả là không được.”

Lập tức cả hội khách không mời nhao nhao lên “Chỉ gặp tí thôi, 5 phút cũng được, có công có việc thì chúng tôi mới đến chứ.”, vừa nói họ vừa dợm bước cứ như hạ quyết tâm xông thẳng vào nhà cho bằng được vậy.

Tôi kiên quyết “Không được, tôi không tiếp khách kiểu này. Tôi không thấy ai quen biết ở đây cả, chú Chung thì không tính làm gì.”

Chú Chung đáp “Àh, đây là các cô chú và mấy anh chị bên Mặt trận tổ quốc, Hội phụ nữ phường, hội cựu chiến binh, ủy ban.”

Lúc đó chị Lê thị Nga-cán bộ tư pháp phường Phương Mai, sinh năm 1978, học cùng trường Đại học Luật với tôi, là người trực tiếp làm hồ sơ đăng ký kết hôn cho vợ chồng tôi- nghiêng mặt ra khỏi đám đông cười với tôi một cái, tôi bảo “Àh, vâng, có mỗi chị Nga là cháu biết thôi.” thì cùng lúc tôi nhận ra cuối hàng là chú Nguyễn Khắc Dũng – Phó công an phường Phương Mai và 2 nam thanh niên, mà 1 người tôi nhận ra là mật vụ - nhận ra nhưng không biết tên, đã tham gia vài lần vào các cuộc bắt bớ thẩm vấn tôi trước đây.

Chú Chung chỉ sang người đàn ông hơn 60 tuổi đứng hàng đầu cùng với mình và nói “Đây là chú Tẩu ở Mặt trận tổ quốc phường”.

Ông Tẩu lên tiếng luôn bằng chất giọng Quảng nam, Quảng ngãi hay Bình định gì đó, thái độ lạnh lùng với ánh mắt đầy ác cảm dành cho tôi “Chúng tôi có việc cần gặp chị, trước hết là thăm hỏi gia đình và sau là trao đổi vài việc.”

Tôi nói “Thăm hỏi ý ạ, cháu chả quen biết gì các chú để mà thăm hỏi, toàn là người xa lạ, cháu nhắc lại là cháu không tiếp khách kiểu này. Các chú tập hợp nhau cả đoàn đầy đủ thế kia, hẹn hò tổ chức chặt chẽ như vậy mà không hề báo trước cho chủ nhà là sao. Gặp gỡ thì phải báo trước, đồng ý thì mới gặp chứ. Còn nói về hỏi thăm gia đình thì nhà cháu giờ có việc quan trọng nhất là đang cần cứu trợ vì thuộc diện nghèo của phường đây. Cháu đang bị quản chế, chồng thì không có công ăn việc làm, mẹ cháu thì về hưu rồi. Đó là vấn đề dân sinh đang cần phường giúp đấy.”

Ngay lập tức từ cuối hàng nam thanh niên mà tôi nhận ra là mật vụ lên tiếng đầy mỉa mai khoái chí “Muốn cứu trợ thì chị cứ làm đơn ra phường chính quyền sẽ xem xét.”
Tôi không đáp lại mà tiếp tục nói với ông Tẩu “Còn trao đổi việc gì thì có gì các chú cứ đưa đây, chứ cháu không tiếp khách như thế này đâu.”.

Thú thật nghĩ đến cảnh đoàn người đông đúc và đầy khí thế cách mạng sục sôi chống lại “bọn phản cách mạng” này mà tràn vào căn phòng bé tí, vừa là phòng khách lại kiêm phòng ăn và đồng thời là phòng ngủ của nhà tôi, tôi đã thấy ghê người. Rồi thì tiếp theo sẽ là gì nhỉ?! Nhẹ thì là giáo dục theo đúng tinh thần đạo đức giả và cuồng tín tôn thờ lãnh tụ Hồ Chí Minh với cái băng rè “Không có bác Hồ thì không có đất nước Việt Nam được độc lập, tự chủ, dân tộc Việt nam được ấm no hạnh phúc tự do như hôm nay, gia đình chị và chị phải ghi nhớ đời đời công ơn của bác Hồ vĩ đại, của cách mạng cộng sản vĩ đại”. Nặng thì là màn đấu tố kinh dị do các cựu chiến binh (hoặc xã hội đen, hoặc lưu manh xã hội đỏ giả dạng) sắm vai với những lời hăm dọa có thể thành sự thật bất kỳ lúc nào, như “sẽ ném cứt đái vào nhà, muốn con cái được bình yên không?” (như anh Phạm Hồng Sơn bị dọa hồi tháng 3 năm ngoái), hay gần đây là “sẽ bị chọc mù mắt” sau khi một đồng chí cựu chiến binh nào đó cầm gậy chọc thẳng vào bụng luật sư Trần Đình Triển vừa diễn ra hồi tuần trước ngay tại văn phòng làm việc của ông.

Tôi thầm nghĩ, thời buổi này là lúc nào rồi nhỉ, mà cộng sản vẫn cứ áp dụng mãi cái trò xảo trá đã thành đặc sản của chúng-giả danh nhân dân tự phát để đàn áp, đe dọa và hành hung những người dân khác, nhưng cái trò bẩn thỉu này vẫn còn tác dụng đấy, nếu không chính quyền độc tài cộng sản đã chẳng áp dụng làm gì. Và cứ thế, kinh hoàng và khủng bố là phương pháp hữu hiệu nhất để các nước cộng sản tiến thẳng lên cái hố diệt vong mang tên Chủ nghĩa Xã hội – như nữ Mục sư Sabina Wurmbrand đã viết trong hồi ký Sự khổ nhục trong nhà tù ở Rumani.

Quay lại với ông Tẩu, thấy thái độ kiên quyết của tôi (và thật sự tôi cũng chuẩn bị tinh thần như những lần trước là nếu “đoàn công tác” này cứ xông vào nhà tôi thì tôi sẽ ra cầu thang đứng, muốn nói gì thì ra theo đây, nếu cần thiết nữa thì đi bụi đời luôn!), ông ta nhìn trừng trừng vào mặt tôi với tất cả sự khó chịu mà một người có thể dành cho một người, ông ta nói một mạch:

“Tình hình là từ đầu tháng 6 cho tới giờ trên địa bàn thành phố diễn ra nhiều cuộc tụ tập biểu tình đông người. Ban đầu thì có mục đích là thể hiện lòng yêu nước, chống Trung Quốc xâm lược biển đảo, nhưng về sau thì bị các thế lực thù địch phản động lợi dụng gây chia rẽ và mất trật tự an ninh xã hội.”

Tôi xen ngang ngay đoạn này sau khi giương mắt ếch lên kiên nhẫn nhìn ông ta trả bài học thuộc lòng, tôi nói “Gì vậy chú, đoạn này nói vậy không được, gây chia rẽ và mất an ninh trật tự xã hội là thế nào? Rất là yêu nước và ôn hòa đấy chứ. Mà chính quyền này hay nhỉ!? Lúc đầu thì chối phắt là làm gì có biểu tình, sau lại bảo là biểu tình là yêu nước, giờ lại nói là thế lực thù địch và phản động lợi dụng giật dây. Mới nghe cháu cứ tưởng chính quyền đến để ngợi khen nhà cháu và chồng cháu cơ đấy. Mà ở đây có ai tham gia biểu tình không mà dám bảo là mất trật tự an ninh xã hội.”
Tôi nói tiếp một lèo “Thôi chết rồi, chồng cháu lại sắp bị bắt chứ gì, lại giống như lần trước chú Sơn (đại úy-cảnh sát khu vực) đến cảnh cáo là y như rằng chồng cháu bị bắt. Chính quyền này thật không bình thường, sao cứ coi dân là thế lực thù địch vậy, nhìn đâu cũng thấy kẻ thù là thế nào?”

Ông Tẩu kiên định lập trường với bài học thuộc lòng, tiếp tục nói như đang tự thôi miên “Đương nhiên là tụ tập đông người biểu tình như thế là gây mất trật tự xã hội, ảnh hưởng đến an ninh quốc gia. Hà Nội là thành phố vì hòa bình, chị không nhớ à. Mà thành phố vì hòa bình thì không được có biểu tình.”

Ối! Lạy Chúa! “Thành phố vì hòa bình thì không được có biểu tình” mà Hà nội là thành phố hòa bình, nên Hà Nội không thể để xảy ra biểu tình được cho dù là biểu tình vì hòa bình và biểu tình một cách hòa bình. Cái tam đoạn luận này hiểu được con chết liền thưa Chúa!

Tôi tiếp tục dỏng tai lên nghe xem ông Tẩu còn tua thêm đoạn nào hay hay nữa không !? Thì hóa ra vẫn còn, ông Tẩu nói tiếp:

“Việc gì cũng đã có nhà nước lo. Những việc đại sự như thế đã có nhà nước làm công tác ngoại giao. Chúng ta là dân phải tuyệt đối chấp hành chính sách của đảng và nhà nước. Hôm nay chúng tôi tới đây để trao cho chị và gia đình thông báo của Ủy ban thành phố Hà Nội yêu cầu chấm dứt biểu tình để đảm bảo an ninh trật tự xã hội. Đề nghị gia đình chấp hành.”

Tôi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nói “Gì cơ ạ! Cái thông báo yêu cầu ngưng biểu tình ấy ạ? Đưa tin đầy cả báo đài hôm qua hôm nay rồi, tối qua VTV1 còn đưa toàn văn rồi, nam bắc, tây tầu đều biết cả, việc gì phải tổ chức cả đoàn đến để đưa cái thông báo con con này làm gì chứ.”

Nói thế nhưng tôi biết chắc họ đến nhằm mục đích khủng bố gia đình tôi, còn khủng bố ở mức độ nào thì tùy cơ ứng biến sáng tạo, nặng hay nhẹ như kiểu tôi đã nói ở trên.

Ông Tẩu chưa kịp trả lời thì tôi nói tiếp “Àh, dân Hà nội ai cũng được đưa thông báo kiểu này ạ? Kinh khủng nhỉ! Cháu không tưởng tượng nổi đấy, người đâu sức đâu mà đi đưa thông báo cho từng nhà như thế này. (Nhân dân thì bình đẳng mà!) thì ông Tẩu đáp ngay:

“Tất nhiên là không rồi, chỉ một số người thì chúng tôi mới làm thế này thôi!”

Thế là lộ mặt theo dõi rình mò đàn áp dân rồi nhé! Vừa nói ông ta vừa đưa tôi một tờ giấy in chữ phô tô có đóng đóng dấu tiêu đề “Thông báo của Ủy ban nhân dân thành phố Hà nội về công tác bảo đảm an ninh trật tự trên địa bàn thành phố Hà Nội” đề ngày 18-8-2011. Và cũng đúng như bản văn đọc trên VTV1 tối ngày 18-8, hoàn toàn không có chữ ký của bất kỳ kẻ đứng đầu đương nhiệm nào của Ủy ban thành phố Hà Nội.

Tôi nhận bản thông báo, sau đó thì họ đưa luôn cho tôi cái biên bản đã được làm sẵn (chắc là rút kinh nghiệm từ vụ chú Sơn-cảnh sát khu vực ngồi lọ mọ làm biên bản một mình trong Chồng tôi đi biểu tình-phần I).

Tôi từ chối ký và bảo “Khiếp! Gì mà nghiêm trọng vậy, có cái thông báo đã đưa tin ầm ĩ cả rồi mà cũng phải đến tận nhà đưa thêm, lại còn biên bản gì nữa, rườm rà thủ tục thế. Tôi không ký đâu nhé.”

Thì chị Nga nói “Thì em cứ ghi ý kiến của em vào, ghi thế nào cũng được rồi ký hộ chị cái cho xong, cho bọn chị xong việc.”

Chú Dũng-phó công an phường cũng nói thêm vào “Cháu ký hộ cái cho xong việc, bọn chú cũng vì công việc mà phải làm thế này thôi, chứ còn nhiều việc bận lắm cháu à.”

Thật nể quá đi mất, mà nói thế có phải dễ nghe không, dễ nghe là vì nó còn có cái gì đó thật lòng một tí tị tèo teo! Nhìn mặt tôi tần ngần giây lát họ dí luôn cho cái bút bi, thế là tôi ký vào sau khi ghi rõ dòng chữ “Tôi đã nhận bản thông báo của Ủy ban thành phố Hà nội ngày 18-8-2011.”

Sau đó không ai kịp chào ai tiếng nào họ quay đầu dần từ cuối hàng để ra về. Tôi đi theo đóng cổng và chào 2 người đi cuối cùng là chú Dũng và chị Nga.

Vào nhà, tôi thở dốc vì đứng cũng khá lâu trong tâm trạng đối phó, đối mặt, đối thủ các kiểu với đoàn công tác kỳ cục này, nói với chồng:

“Pác Quyền mà đi biểu tình tuần này thì chuẩn bị tinh thần nhé, sẽ căng đấy. Cái chính quyền này nó đã đạt tới đỉnh cao của sự trơ trẽn rồi. Nó ra một bản văn như thế mà không biết ngượng, chứ đừng nói là vi hiến và phi pháp, rồi thì chẳng ai dám ký tên cả. U mà bị bắt lần này thì 99% sẽ không như lần trước đâu, sẽ tồi tệ hơn và lâu hơn đấy. Nó làm như thế này là nó đã báo trước sẽ đàn áp thẳng tay đấy.”

Thỏ răng vâu đáp: “Tuần này càng phải đi biểu tình. Chẳng phải để thể hiện điều gì hay thách thức chính quyền, mà chỉ là muốn sát cánh bên mọi người, đồng lòng và chia sẻ với mọi người. Anh đi ngay từ lần đầu nên rất quý và thương mọi người. Chính quyền làm thế này kiểu gì cũng làm cho một số người suy tính và không đi nữa, nhưng cũng sẽ thúc đẩy những người khác càng phải tham gia. Cái gì cũng có 2 mặt của nó. Cùng lắm là nó bắt giam và khởi tố anh tội gây rối trật tự công cộng. Chính quyền này nó muốn bắt ai thì bắt, vu ai tội gì thì vu. Anh chỉ lo U sắp sinh mà anh không ở bên được, đành phó thác U và Lucas cho Chúa thôi. Chứ nếu anh không đi thì anh áy náy lắm, anh muốn được ở bên mọi người lúc này. Anh chỉ thực hiện quyền của anh và thể hiện điều duy nhất là ý thức công dân của anh thôi.”

Tôi lặng cả người, và chỉ còn có thể nói “Vâng, em ủng hộ U. Bố Thỏ răng vâu chỉ cần trưa về nhà ăn cơm với em là được rồi.”

Tôi chợt nghĩ Chồng tôi đi biểu tình phần 3 sẽ như thế nào nhỉ! Ôi! Tôi thật sự không thích chính quyền và công an truyền cảm hứng viết cho tôi theo kiểu này đâu. Đã mang bầu tuần thứ 31, tôi thật sự thấm thía lời chú Trần Mạnh Hảo nói với tôi chiều nay: “Yêu nước là rất quan trọng, nhưng trên đời này không có gì ý nghĩa và thiêng liêng hơn là việc sinh ra một con người. Công việc quốc gia đại sự là việc của toàn dân, ai cũng phải có trách nhiệm làm phần của mình. Cháu không được tham gia biểu tình, phải giữ gìn sức khỏe để mẹ tròn con vuông.”

Tôi chợt nghĩ, ngoài việc sinh con vô cùng đặc biệt và lớn lao này thì biết đâu sắp tới tôi lại có thêm một việc rất đồng cảm với thân nhân của những người tù chính trị, là “nuôi tù”. Dù, chồng tôi chỉ là một người bình thường, chỉ hơi phấn khích và nhiệt tình một chút trong việc thể hiện lòng yêu nước và ý thức công dân của mình trước hiểm họa ngoại xâm của Trung cộng và đại họa nội xâm diệt vong của độc tài Việt cộng mà thôi.

Hà Nội, thứ 6, 19-8-2011

LTCN

----------

No comments:

Post a Comment

Enter you comment ...