Chế Lan Viên và Những Bài Thơ Cuối Đời
AI? TÔI
Mậu Thân hai ngàn người xuống đồng bằng
Sau một đêm chỉ còn có ba mươi
Ai chịu trách nhiệm về cái chết hai ngàn người đó?
Tôi!
_
Tôi-người viết những câu thơ cổ vũ
Ca tụng người không tiếc mạng mình trong mọi cuộc xung phong
Một trong ba mươi người kia từ mặt trận trở về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
_
Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ
Ai chịu trách nhiệm vậy?Lại chính là tôi
_
Người lính cần một câu giải đáp về đời
Tôi ú ớ
Người ấy nhắc nhửng câu thơ tôi làm người ấy xung phong
Mà tối xấu hổ
Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười
ẢO TƯỞNG
Anh dựng những câu thơ cầu vồng ngũ sắc,
Ra khỏi đó, người ta rơi tõm vào đống rác,
Anh dựng những câu thơ hoa quỳnh, hoa huệ đầm hương
Ra khỏi đó, chạm phải điều thối hoắc
Của những điều chó chết bên đường.
Tôi thèm những câu thơ lạnh lẽo của Bắc Băng Dương hay Nam Cực
Rét buốt
Trắng muốt
Rơi ra ngoài mà tiềm ẩn những gì không ai hiểu hết
Tama hồn hiểu nó phải lên điểm cực,
Đứng trước nó như trước tôn giáo thiêng liêng.
TRỪ ĐI!
Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
Có phải tôi viết đâu ? Một nửa
Cái cần viết vào thơ, tôi đã giết đi rồi!
Giết một tiếng đau, giết một tiếng cười,
Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ.
Tôi giết cái cánh sắp bay...
trước khi tôi viết
Tôi giết bão táp ngoài khơi
cho được yên ổn trên bờ
Và giết luôn mặt trời lên trên biển.
Giết mưa và giết luôn cả cỏ
mọc trong mưa luôn thể
Cho nên câu thơ tôi gầy còm như thế
Tôi viết bằng xương thôi,
không có thịt của mình.
Và thơ này rơi đến tay anh
Anh bảo đấy là tôi?
Không phải!
Nhưng cũng chính là tôi - người có lỗi!
Đã giết đi bao nhiêu cái
Có khi không có tội như mình !
.
AI? TÔI
Mậu Thân hai ngàn người xuống đồng bằng
Sau một đêm chỉ còn có ba mươi
Ai chịu trách nhiệm về cái chết hai ngàn người đó?
Tôi!
_
Tôi-người viết những câu thơ cổ vũ
Ca tụng người không tiếc mạng mình trong mọi cuộc xung phong
Một trong ba mươi người kia từ mặt trận trở về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
_
Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ
Ai chịu trách nhiệm vậy?Lại chính là tôi
_
Người lính cần một câu giải đáp về đời
Tôi ú ớ
Người ấy nhắc nhửng câu thơ tôi làm người ấy xung phong
Mà tối xấu hổ
Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười
ẢO TƯỞNG
Anh dựng những câu thơ cầu vồng ngũ sắc,
Ra khỏi đó, người ta rơi tõm vào đống rác,
Anh dựng những câu thơ hoa quỳnh, hoa huệ đầm hương
Ra khỏi đó, chạm phải điều thối hoắc
Của những điều chó chết bên đường.
Tôi thèm những câu thơ lạnh lẽo của Bắc Băng Dương hay Nam Cực
Rét buốt
Trắng muốt
Rơi ra ngoài mà tiềm ẩn những gì không ai hiểu hết
Tama hồn hiểu nó phải lên điểm cực,
Đứng trước nó như trước tôn giáo thiêng liêng.
Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
Có phải tôi viết đâu ? Một nửa
Cái cần viết vào thơ, tôi đã giết đi rồi!
Giết một tiếng đau, giết một tiếng cười,
Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ.
Tôi giết cái cánh sắp bay...
trước khi tôi viết
Tôi giết bão táp ngoài khơi
cho được yên ổn trên bờ
Và giết luôn mặt trời lên trên biển.
Giết mưa và giết luôn cả cỏ
mọc trong mưa luôn thể
Cho nên câu thơ tôi gầy còm như thế
Tôi viết bằng xương thôi,
không có thịt của mình.
Và thơ này rơi đến tay anh
Anh bảo đấy là tôi?
Không phải!
Nhưng cũng chính là tôi - người có lỗi!
Đã giết đi bao nhiêu cái
Có khi không có tội như mình !
.
No comments:
Post a Comment
Enter you comment ...