Luật sư Lê Trần Luật (phải) cùng giáo dân Thái Hà 2008 |
Vừa hay nhà riêng Luật sư Lê Trần Luật lại bị khám xét, tịch thu máy tính, tài liệu.
Lại manh nha ý định đưa anh vào tội "Tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam".
Anh Luật có phạm vào điều luật 88 của bộ luật hình sự không?
Cho dù luật pháp Việt Nam còn nhiều vướng mắc như lời ông thủ tướng Dũng đã nói (*), thì với hiểu biết của một luật sư, anh Luật chẳng dại gì mà để dính vào cái điều khoản ấy.
- Vì bào chữa cho giáo dân Thái Hà?
- Đó là công việc của nghề luật sư, anh Luật không bào chữa thì làm gì? Đứng ra kết tội họ à?
- Vì anh "tàng trữ" hồ sơ của doanh nhân Phạm Bá Hải, ký giả Trương Minh Đức... ?
- Không riêng gì các luật sư cần lưu trữ những tài liệu có liên quan đến tội phạm, luật pháp để phục vụ cho chuyên môn của mình. Tôi là một công dân bình thường vẫn có quyền đó, quyền được hiểu biết!
Thôi không bàn chuyện anh Luật có chống đối nhà nước hay không.
Giả sử cá nhân tôi - một công dân Việt Nam - đứng ra hô lên: "Tôi chống đối nhà nước CHXHCN Việt Nam nè!"
- Mày ngon! Dám chống cả nhà nước cộng sản nữa!
- Mày ngu! Muốn xộ khám hả?
Tôi không ngon, mà cũng chẳng ngu! Vì còn chưa biết tôi chống về chuyện gì mà.
Nếu nhà nước này có những chủ trương, chính sách đi ngược lại với lợi ích của dân tộc, của quốc gia, tôi sẽ chống đối và chống đối đến cùng.
Nhà nước Cộng sản Việt Nam có phải là một thực thể tuyệt đối, không bao giờ sai lầm?
Những chuyện trước 1975 như Nhân Văn Giai Phẩm, Cải cách ruộng đất, Thảm sát Mậu Thân... vẫn còn đó.
Những chuyện sau 1975 còn nhức nhối hơn nhiều: Đánh tư sản, Trại tù cải tạo, Cấm chợ ngăn sông, Thuyền nhân tỵ nạn...
Mới đây, thành phố Đà Nẵng vừa bổ nhiệm chủ tịch huyện đảo Hoàng Sa và phát động phong trào dự thi viết về biển đảo. Tại sao không làm việc này từ 34 năm trước, khi Internet còn chưa phổ biến, có phải là ưu thế về chủ quyền trong chuyện tranh chấp sẽ mạnh hơn nhiều so với bây giờ hay không?
Năm 2007, khi tôi vận động biểu tình chống Bắc Kinh trên mạng, một em sinh viên đã email nói với tôi: "Sao em search trên Google thấy nó cũng có nói Hoàng Sa là của Trung Quốc".
Đây là hậu quả của việc bưng bít thông tin về Hoàng Sa của nhà nước sau 1975. Em sinh viên ấy nói cũng không sai, nếu trước 12/2007 thì khác. Bây giờ, lên Google search sẽ thấy rất nhiều kết quả, video và hình ảnh về các cuộc biểu tình, những dòng chữ "Hoàng Sa là của Việt Nam!", "Trường Sa là của Việt Nam"... đã tràn ngập trên các trang tìm kiếm. Đó chính là nhờ tinh thần mạnh mẽ của giới sinh viên, trí thức, nhà báo, văn nghệ sỹ, cựu chiến binh... và đồng bào yêu nước ở hải ngoại kết hợp cùng sức mạnh của Internet.
Nếu không có Internet, sinh viên không xuống đường ở Sài Gòn và Hà Nội cuối năm 2007 và đầu năm 2008, không rộ lên phong trào phản đối nghị quyết Tam Sa của các blogger... liệu nhà nước có bổ nhiệm chủ tịch huyện Hoàng Sa và phát động của thi biển đảo năm 2009 hay không? Còn quy kết những người biểu tình vào tội chống đối nhà nước không?
Vai trò của nhà nước rất lớn, mỗi chính sách, chiến lược đều ảnh hưởng đến hàng chục triệu người, tác động qua nhiều thế hệ.
Nhân Văn Giai Phẩm, Cải cách ruộng đất, Thảm sát Mậu Thân, Đánh tư sản, Trại tù cải tạo, 10 năm cấm chợ ngăn sông, Thuyền nhân tỵ nạn, Hoàng Sa... từng ấy sai lầm gây hậu quả thế nào cho đất nước?
Ai chịu trách nhiệm? Ai ra tòa?
Tôi không phản đối, anh im lặng, mọi người né tránh... để rồi các thế hệ sau lại tặc lưỡi kể thêm một vài sai lầm nữa (có thể mang tên Bauxite Tây Nguyên chẳng hạn).
Tại sao không ngăn chặn từ đầu, để đất nước này, để các thế hệ đi sau không phải trả giá cho những sai lầm mang tên "Nhà nước CHXHCN Việt Nam"?
Nguồn: FreeOrDead Blog Ngày 2/5/2009
---------------------------------
Chú Thích :
Tác giả: Đỗ Thái Nhiên
Anh hùng là người dám làm một hoặc nhiều công việc mà người bình thường không dám làm. Công việc vừa đề cập phải là công việc được xã hội tri ân.
Tin tức thời sự trong thời gian gần đây cho thấy một nhân vật anh hùng đang được dư luận ngày càng ngưỡng vọng. Nhân vật anh hùng kia chính là Luật Sư Lê Trần Luật.
Lê Trần Luật là một luật sư rất trẻ, không vướng mắc gì tới chiến tranh Việt Nam trước 1975. Nội dung giáo dục mà Lê Trần Luật hấp thụ là chương trình giáo dục do đảng CSVN thiết kế. Trong đó học tập điều được goi là “đạo đức bác Hồ” là môn học bắt buộc.
Tốt nghiệp đại học, hậu đại học và tự nghiên cứu thêm trong đủ loại sách báo, Lê Trần Luật là một luật sư có hiểu biết cao cấp về luật pháp, có tài kinh doanh.
Luật sư Luật đặt văn phòng chính tại Ninh Thuận và hai văn phòng chi nhánh tại Saigon.
Số lượng nhân viên toàn thời gian cho cả ba văn phòng là 20 người. Nhìn chung luật sư Lê Trần Luật là người có đủ kiến thức và tài năng để có thể có được cuộc sống vinh hoa phú quý trong xã hội Việt Nam dưới quyền cai trị của người Cộng Sản.
Tuy nhiên, tâm thức của vi luật sư trẻ tuổi này lại đòi hỏi: phục vụ lẽ phải cần được xem là mục đích tối thượng của đời sống. Mọi quyền lợi khác đều là thứ yếu.
Đó là lý do giải thích tại sao thân chủ của luật sư Lê Trần Luật đa số là dân oan, những người đấu tranh cho tự do dân chủ, những người sẳn sàng chết để tự do tôn giáo được sống…
Mỗi hồ sơ là một bài biện hộ nồng nhiệt.
Thế nhưng biện hộ nồng nhiệt không thể làm cho xã hội Việt Nam khởi sắc. Muốn mang lại công bằng và thịnh vượng cho quê hương, luật sư Lê Trần Luật không thể không tấn công thẳng vào hệ thống pháp luật đầy dẫy nghịch lý của CSVN.
Ngày 29/12/2008, tại Hà Nội, nhân một hội nghị của ngành tư pháp nhằm chuẩn bị cho công tác tư pháp năm 2009, ông Nguyễn Tấn Dũng, thủ tướng CSVN có đưa ra nhận định như sau:
“Việc điều hành của chính phủ phải tuân theo luật pháp, người dân, các doanh nghiệp cũng phải làm theo luật pháp, nhưng luật pháp còn nhiều vướng mắc. Nếu chúng ta không quyết liệt tháo gỡ, sẽ khó khăn trong điều hành. Chính vì vậy, việc triển khai thực hiện tốt công tác tư pháp năm 2009 của bộ Tư Pháp sẽ góp phần cùng chính phủ giải quyết tốt khâu điều hành, giải quyết những khó khăn của đất nước”.
Nói ngắn và gọn, nhận dịnh của Nguyễn Tấn Dũng gồm ba điểm:
1) Luật pháp nắm giữ vai trò tối quan trong công cuộc điều hành việc nước.
2) Luật pháp Việt Nam có nhiều vướng mắc.
3) Chúng ta phải quyết liệt tháo gở vướng mắc.
Câu hỏi đặt ra là: vấn nạn “vướng mắc” của luật pháp nên giải quyết như thế nào?
Ngày 02/02/2009, trả lời cuộc phỏng vấn của phóng viên Hiền Vy, đài Á Châu Tự Do, luật sư Lê Trần Luật cho biết ý kiến của ông về hai chữ vướng mắc:
“Hệ thống luật pháp Việt Nam rất lộn xộn chứ không phải vướng mắc. Nếu hiểu ở cấp độ pháp lý thì vướng mắc có nghĩa là những điều luật bị mâu thuẩn lẫn nhau… Nói như thủ tướng là vướng mắc thì chưa chính xác mà phải nói là luật pháp Việt Nam còn rất nhiều lộn xộn. Hay nói là một hệ thống luật pháp còn rất là mông muội, sơ khai.”
Như vậy, theo cách diễn đạt của luật sư Luật, luật pháp chỉ gọi là vướng mắc chừng nào luật pháp đã có hướng tiến rõ rệt, tuy nhiên, một vài mâu thuẫn nào đó đã làm cho bánh xe luật pháp bị khựng lại. Con người chỉ cần giải gở những mâu thuẫn kia, những vướng mắc kia, là luật pháp có thể vận hành êm ả.
Luật pháp Việt Nam không vướng mắc mà là lôn xộn, là không có hướng tiến, là nay thế này mai thế kia. Luật sư Lê Trần Luật giải thích với phóng viên Hiền Vy về hai chữ lộn xộn như sau:
“Cái căn nguyên của sự lộn xộn đó là ở trong tư tưởng của những nhà lãnh đạo. Đó là tư tưởng tham quyền và một cái bề ngoài cần một hệ thống pháp luật dân chủ.”
Nhằm mô tả tình trạng lộn xộn của luật pháp Việt Nam một cách cụ thể, luật sư Lê Trần Luật dẫn chứng:
“Ví dụ như khi họ làm luật doanh nghiệp thì lại giao cho bộ Kế Hoạch Đầu Tư làm, như thế thì theo nguyên lý, cơ quan hành pháp tự tạo ra một dự thảo luật thì họ luôn luôn có khuynh hướng là giành lấy quyền luật cho cơ quan hành pháp.”
Kiểu diễn đạt của luật sư Luật đã cho thấy: bộ Kế Hoạch Đầu Tư viết dự thảo luật đầu tư sau đó lại chuyển đến quốc hội của CSVN để quốc hội gật đầu thông qua thành luật. Sự việc này có hai lộn xộn:
1) Hành pháp làm luật chứ không phải lập pháp làm luật.
2) Hành pháp, lập pháp hay tư pháp đều là con cái của đảng CSVN. Tất cả đều phải trung thành với đảng, thay vì trung thành với quốc gia.
Hai cái lộn vừa nêu tao ra tình huống: bánh xe luật pháp Việt Nam phải đối diện với hai dấu hỏi:
Có nên hay không đầu hàng quyền lực của đảng CSVN?
Có nên hay không nghiêm chỉnh tuân hành nguyên tắc tam quyền phân lập của thể chế dân chủ?
Dĩ nhiên hai dấu hỏi kia nếu được trả lời bằng cách nhập chung CS và luật pháp dân chủ vào một nồi như CSVN hiên đang làm thì luật pháp Việt Nam chỉ là một nồi cám heo. Cám heo chỉ dành cho gia súc, không thể áp dụng cho xã hội loài người. Đó là nội dung cốt lõi của hai chữ lộn xộn mà luật sư Lê Trần Luật đã dùng để diễn tả trung thực tính chất của luật pháp Việt Nam. Lộn xộn có nghĩa là không thể đi hàng hai giữa độc tài và dân chủ. Lộn xộn có nghĩa là CSVN không thể tiếp tục dối gạt dư luận bằng cách dùng chiếc áo luật pháp dân chủ để che đậy chân tướng độc tài và phản quốc của CSVN.
Mặt khác, trên quan điểm của môn triết học về luật pháp, goi tắt là triết pháp, luật sư Lê Trần Luật mạnh mẽ xác định:
“Về mặt nội dung, pháp luật phải tôn trọng những qui luật khách quan, hay nói đúng hơn là trong tư tưởng của các nhà lãnh đạo phải nghĩ rằng pháp luật là một nhu cầu khách quan. Pháp luật không có mục đích tự thân của mình mà pháp luật phải tương thích và phù hợp với những nhu cầu khách quan, chứ pháp luật không thể là ý chí của giai cấp cầm quyền được.” (Đài Á Châu Tự Do 2/2/2009)
Nói dễ hiểu hơn “Ở đâu có xã hội, ở đó có luật pháp”. Vì vậy luật pháp phải thường hằng chạy theo xã hội, phục vụ xã hội. Luật pháp không thể, không bao giờ có thể là ý muốn riêng của nhà cầm quyền.
Ngày nào đảng CSVN còn duy trì tham vọng dùng luật pháp tiền chế của chế độ Hà Nội để cưỡng bách toàn dân phải phục vu quyền lợi của đảng CS, ngày đó luật pháp Việt Nam vẫn là một guồng máy trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Nhìn chung:
Về thực tiễn sinh hoạt của xã hội: luật pháp Việt Nam đang “vướng mắc”. Nó là tảng đá nằm chắn ngang con đường điều hành công việc quốc gia.
Về mặt kỹ thuật pháp lý: tam quyền phân lập giả vờ đã và chắc chắn sẽ làm cho luật pháp Việt Nam tê liệt. Tam quyền phân lâp là một kỹ thuật pháp lý thiếu nó xã hội không thể vươn mình lên.
Về mặt triết pháp: mang luật pháp tiền chế của đảng CS để áp đặt vào xã hội Việt Nam là một hành động chống lại nhân dân, chống lại qui luật vận hành xã hội. Hành động này hiển nhiên sẽ bị lịch sử đào thải.
Vậy thì giải pháp thích nghi cho luật pháp Việt Nam là gì? Luật sư Lê Trần Luật trả lời:
“Trong điều kiện Việt Nam, chỉ có cách thức là cho đa nguyên, đa đảng thì khi đó mới có thể thực hiện được sự phân quyền một cách rõ rệt.”
Đa nguyên đa đảng có nghĩa là điều 4 hiến pháp 1992 của CSVN phải bị dẹp bỏ. Đa nguyên đa đảng có nghĩa là người dân dùng lá phiếu để yêu cầu đảng CSVN độc-tài-vô-hạn, tham-ô-dày-đặc phải rời bỏ sân khấu chính trị Việt Nam.
Tại Việt Nam ngày nay, người dân có thể tự do rong chơi trong xã hội đen, tự do sinh sống vô trật tự. Thế nhưng có một số điều tối kỵ. Đó là đừng bao giờ nói hoăc làm bất kỳ điều gì có liện hệ tới việc gây nguy hại cho quyền lực thống trị của CS. Đừng bao giờ đòi bỏ điều 4 hiến pháp. Đừng bao giờ nêu bật tính phi chính thống của chế độ Hà Nội. Luật sư Lê Trần Luật đã hiên ngang vi phạm các điều cấm kỵ kia bằng cách dùng thực tiễn đời sống cộng với triết pháp cộng với kỹ thuật pháp lý để minh chứng một cách khoa học và bình tĩnh rằng:
Việt Nam không thể có chọn lựa nào khác hơn là con đường dân chủ đa nguyên.
Dĩ nhiên luật sư Lê Trần Luật thừa biết rằng giấy phép hành nghề luật sư có thể bị bộ tư pháp CS thâu hồi bất kỳ lúc nào. Văn phòng luật sư có thể bị công an CS phá tan với ngàn lẻ một lý do. Cá nhân của luật sư sẽ bị giam bó trong ngục tù biệt giam. Sau cùng vợ con của luật sư Lê Trần Luật sẽ nhanh chóng rơi vào cảnh túng thiếu cơm áo. Những cái biết vừa kể không làm luật sư Luật khiếp sợ. Ông vẫn lừng lững bước vào con đường đả phá độc tài, áp bức.
Đó là tính cách anh dũng của Lê Trần Luật, vị luật sư rất trẻ, rất tài ba và rất yêu nước.
Đỗ Thái Nhiên
* * *
Cám ơn anh về phụ lục dẫn lời phát biểu của ô. Dũng. Tôi chỉ nhớ có đọc tháng qua trên net mà không nhớ nguồn!
ReplyDeletethank letungchau
ReplyDelete