. .

Saturday, May 2, 2009

TỪ BUỔI LÊN ĐƯỜNG (Thư Gởi Mẹ) - Huyền Trân

Bài thơ Từ Buổi Lên Đường của tác
giả Huyền Trân mà tên thật không
tìm ra trên xác người lính Bắc “sinh
Bắc tử Nam” này cũng thấy được lưu
trữ trong Bảo Tàng Viện Quân Sự Alberdeen
ở Maryland, USA
(theo tiết lộ của nick Nguoi Tu So 200 khi nói chuyện trên Paltalk ngày 14/7/2007)


TỪ BUỔI LÊN ĐƯỜNG (Thư Gởi Mẹ)
HUYỀN TRÂN


1


Từ buổi con lên đường xa Mẹ
Theo anh em sang Lào rồi dấn bước vào Nam


Non xanh nước biếc chập chùng
Sớm nắng biển, chiều mưa rừng gian khổ

Tuổi thanh xuân cuộc đời như hoa nở
Từ hòa bình đâu ngại bước gian nguy
Mấy tháng rồi đêm nghỉ ngày đi
Giày vẹt gót áo sờn vai thấm lạnh

Những chiều Trường sơn núi rừng cô quạnh
Mẹ hiền ơi con chợt nhớ quê mình!
Khói lam chiều giàn mướp lá lên xanh
Con bướm nhỏ mái đình xưa nhớ quá!

Vào nơi đây tuy đất trời xa lạ
Nhưng miền Nam cũng cùng một quê hương
Vẫn bóng dừa xanh vẫn những con đường
Hương thơm lúa ngọt ngào
Vẫn khói lam chiều, con trâu về chuồng, tiếng tiêu gợi nhớ
Đã qua buổi ban đầu bỡ ngỡ
Con nhìn ra nào giải phóng gì đâu?

Buổi chợ đông vui, đồng lúa xanh màu
Lớp học tưng bừng những đàn trẻ nhỏ
Đang nhịp nhàng vui hát bản đồng ca
Và trong vườn cây lá trổ hoa
Đàn bướm nhỏ rủ nhau về hút mật
Xóm dưới làng trên niềm vui ngây ngất

Sao người ta bắt con phải đốt xóm phá cầu
Phải gài mìn gieo tang tóc thương đau
Đã nhiều lần tay con run rẩy
Khi gài mìn để rồi sau bỗng thấy
Xác người tung máu đổ chan hòa
Máu của ai, máu của bà con ta
Của những người như con như Mẹ
Để bao đêm mắt con tràn lệ
Ác mộng về con trằn trọc thâu canh



*****

2


Từ buổi con lên đường xa Mẹ
Theo đoàn quân đi xâm chiếm miền Nam
Đời chiến binh bao vất vả gian nan
Ngày vượt suối, đêm băng rừng phá đá…

Đến nơi đây, đất trời tuy xa lạ
Nhưng cũng là non nước của quê ta
Vẫn ruộng đồng xanh bát ngát, bao la
Con sông nhỏ chảy xuôi về thành phố

Vườn nhà ai giàn hoa thiên lý trổ
Khói lam chiều nghi ngút tỏa hương đưa
Dưới trời xanh xanh ngát những bóng dừa
Con cò trắng rủ nhau về tổ ấm

Vẫn những làng quê, ngôi trường ngói xẩm
Đám trẻ nô đùa cánh bướm tung tăng
Mặt nước ling linh soi bóng chị Hằng
Làm con chạnh nhớ quê mình ngoài Bắc

Con đường xưa, những chiều mưa hiu hắt
Gió đông về …lạnh buốt cả thịt da
Khi hè sang… cây gạo trổ đầy hoa
Con với Mẹ vẫn buồn trong nắng ấm

Nhưng hôm nay giữa rừng sâu núi thẳm
Nắng miền Nam con chợt nhớ Mẹ hiền
Mùa xuân về, xoan nở vội ngoài hiên?
Mẹ nhớ bán hoa đào thu năm trước

Con ra đi, biết rằng mình thua cuộc
Lệnh cấp trên! Nào dám cãi được đâu
Đời của con, nay sương gió dãi dầu
Con cảm thấy lòng mình tê tái
Mỗi lần vấp là một lần bớt dại
Khiến cho con hồi tỉnh lại tâm can
Nếu họ bắt con đốt xóm phá làng
Con thà chết để giữ nòi trai Việt
Bởi miền Nam là non nước Việt Nam


Nguồn : trích từ Tác Phẩm MÁU VÀ NƯỚC MẮT TRÊN LƯNG TRƯỜNG SƠN của Hải Triều, Nguyệt San Việt Nam

* * *

No comments:

Post a Comment

Enter you comment ...