. .

Monday, November 21, 2011

Việt cộng đã hết lối đi: Cướp Ngày Rồi Lại Cướp Đêm

Lê Tùng Châu
Nov. 2011


LTC: Chỉ có kẻ bần cùng, cụt trí, sa cơ thua bạc cùng quẫn mới đi ăn cướp để tồn tại.
Người khỏe mạnh, tự trọng, có học, có trí, có sức, chẳng ai dùng trò cướp, cắp để sống còn, vì sống như vậy là vô vàn tạm bợ, đê nhục và bi đát, bữa nay có miếng ăn nhưng ngày mai có thể bị bắt, bị đánh, bị giết do nạn nhân trả thù hoặc do công lý được thực thi.
Cướp của người được một miếng thì khi trả lại phải trả với giá trị gấp trăm, có khi là phải trả bằng chính thân mạng. Ôi, quả là khốn cùng thảm thương cho thân phận của kẻ cướp.
Một Gaddafi thủ đắc tới 200 tỉ đô la Mỹ mà lúc chết không có áo che thân, vẫn chưa đủ để làm bài học cảnh tỉnh cho những thế lực độc tài phi nhân đang hồi suy tàn ở Việt Nam (và Trung cộng...) cho nên chúng ta đang chứng kiến cảnh cướp đất Thái Hà đang diễn ra một cách thô thiển và bỉ ổi mà những tên canh giữ bắc bộ phủ hiện thời NT Dũng hay TT Sang nếu mặt của chúng không dày như inox thì làm sao còn có thể trân trân tự xưng là Thủ tướng, Chủ tịch này nọ (dù chẳng do ai bầu ra chúng)???


Cướp Ngày Rồi Lại Cướp Đêm: Từ việc cướp đất của các Ni cô Phật giáo xuyên suốt đến cướp đất Thái Hà

Mời bạn đọc Post này gồm có 2 phần:
1- Đơn Tố Cáo đề ngày ngày 1 tháng 1 năm 2005 của các Ni Cô: thuật rõ việc tập đoàn máu ba đình cướp đất của các Ni cô Phật giáo tại Tịnh Xá Ngọc Thạnh, thôn Phú Thạnh, Hiệp Thạnh, Đức Trọng, Lâm Đồng
2- (gộp chung trong) Còn Giới Hạn Nào Cho Sự Sa Đọa? (tôi viết từ năm 2006)

Bên dưới Post này là các dẫn liệu về việc Hà Nội cướp đất của Công giáo tại Thái Hà, Hà Nội từ 2008 đến nay.
Những gì tôi suy luận và cảnh báo trước đây 6 năm, nay qua việc Thái Hà bị cướp đất, "thi công" (cái gọi là công trình xử lý nước thải bệnh viện Đống đa) vào nửa đêm (từ 1 giờ sáng - đến 3, 4 giờ sáng 16-11-2011) với xe ủi, cần cẩu, dân phòng, công an chìm nổi không khác nào một đoàn ăn trộm lén lút giữa đêm khuya....quả tình không sai một li nào!


Còn Giới Hạn Nào Cho Sự Sa Đọa?
Theo Việt Báo - Lê Tùng Châu - 27-03-2006


Quay mặt vào đâu cũng cố kìm cơn mửa
Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi
- (thơ Bùi Minh Quốc)

Trước tiên, kính mời quý độc giả hãy xem Đơn khiếu nại của Ni Sư Tràng Liên, Ni Trưởng Thích Nữ Ngạn Liên và Ni Sư Ngoạt Liên (đương kim thường vụ thường trực Hội đồng trị sự trung ương giáo hội Phật giáo Việt Nam, phái Khất Sĩ Ni Giới, hiện nay trụ trì Tịnh Xá Ngọc Phương) về việc đất của Chùa Ngọc Thạnh ở Đức Trọng bị cán bộ cộng sản chiếm đoạt, mà vì một may mắn tình cờ, tôi nhặt được trong mớ giấy nháp của học trò tôi, vào một ngày rất gần rằm tháng chạp Ất Dậu 2005 vừa qua, và đánh máy lại nguyên văn, không sửa dù là lỗi chính tả như sau:



ĐƠN KHIẾU NẠI TỐ CÁO

Căn cứ: Luật khiếu nại tố cáo

Căn cứ: Luật tôn giáo chính phủ

Tôi, Ni Sư Tràng Liên đương kiêm Ni trưởng

Tôi, Ni Sư Ngoạt Liên, đương kiêm thường vụ thường trực Hội đồng trị sự trung ương giáo hội Phật giáo Việt Nam, phái Khất Sĩ Ni Giới, hiện nay trụ trì Tịnh Xá Ngọc Phương.

Chúng tôi lấy tư cách hàng giáo phẩm Ni giới phái Khất Sĩ, xin hỏi Thủ Tướng chính phủ những điểm mà ông Phan văn Khải ra nghị quyết Tự Do Tôn Giáo còn có hiệu lực không? Nếu có tự do tôn giáo tại sao chính quyền tỉnh Lâm Đồng lấy đất chùa bán chia nhau, gọi nôm na là cấp cho dân. Tại sao dân không có đất mà cán bộ đảng viên từ xã huyện tỉnh trung ương, mỗi người có trên mười hecta? Tại sao không lấy đất đảng viên mà cấp cho dân? Hay là đất quỹ của tỉnh, mà lấy đất chùa chúng tôi thuộc hệ phái Khất Sĩ do Ni Sư Thích Nữ Ngạn Liên trụ trì, Tịnh Xá có tên Ngọc Thạnh tại thôn Phú Thạnh, Hiệp Thạnh, Đức Trọng, Lâm Đồng. Điện thoại liên lạc: 063 842 749.

Tịnh Xá này có trước ngày thống nhất đất nước như hồ sơ chúng tôi đã ký tập thể và chính bản thân tôi đại diện thường trực Ban Trị sự Phật Giáo trung ương ký gởi toàn bộ cho quý vị.

Tôi thiết tưởng, chuyện tự do tôn giáo là chuyện hoang đường nói suông để lừa tôn giáo mà thôi. Chứ thật ra, Tịnh Xá của chúng tôi là Tịnh Xá có đầy đủ pháp nhân do nhà nước công nhận, có bằng khen chủ tịch nước ký. Cũng như chúng tôi có đóng góp xương máu của Ni Sư vì cuộc chiến chưa biết đúng sai. Mà nay còn bị đối xử vô lương tâm, dám cậy quyền thế của dân trao, xâm phạm nơi tu hành hợp pháp, tài sản của chùa (đất có chủ quyền).

Thưa quý vị,

Nếu chùa chúng tôi bị trù dập như thế này thì nhà nước kêu gọi đăng ký để cấp pháp nhân là thật hay lừa? Các tôn giáo bạn cũng như chúng tôi, từ trước đến nay, chúng tôi cũng gặp không ít khó khăn từ phía chính quyền. Nhưng chúng tôi cho đó là do địa phương làm theo ý riêng. Nhưng hôm nay, chùa chúng tôi là chùa được nhà nước công nhận, là chiến tích nhân chứng, thành quả đóng góp cho nhà nước, mà ơn xưa không trả, còn lấy oán báo ân, thì bảo các tôn giáo làm đơn xin pháp nhân để sinh hoạt là trò lừa ngoạn mục. Ai có thể còn tin nổi khi chùa chúng tôi bị cán bộ lấy đất chia nhau? Bao nhiêu đơn từ mà tập thể phái Ni Sư chúng tôi kêu cứu van xin, lạy lục, mà cán bộ cũng quyết tình lấy cho bằng được đất chùa, thì còn đạo lý ân nghĩa gì với Quốc Gia Dân Tộc. Công ơn nào bằng chùa chúng tôi, nào tiền bạc, công sức, chết cả hai Ni Cô trong trận chiến? Những con người mà từng ngửa tay nhận tiếp tế của Tịnh Xá chúng tôi, mà nay ngoảnh mặt quay lưng lấy đất chùa thì thật là mất hết tính người.

Tôi đại diện phái Ni Sư hỏi lương tâm quý vị có còn là con người nữa không? Cái thứ đạo đức cách mạng giả tạo nay đã phơi bày...

Thưa quý vị, không phải trên thế gian này không có luật đào thải con người và đào thải xã hội đâu. Ngày xưa chúng tôi cống hiến bao nhiêu thì nay uất hận bấy nhiêu. Trước đây chúng tôi chỉ có một Phật Giáo mà thôi. Nay nhà nước chia đôi xẻ bảy để đạt đến mục tiêu xóa bỏ mòn dần tôn giáo, biến tôn giáo trở lại phục vụ cho đảng. Nhưng quý vị khôn mà không khéo, hay là tiền tài làm cho ngu muội, khiến quý vị hiện nguyên hình là con ác thú? Hai triệu năm trăm cái đầu ra sức gầm gừ ăn nuốt đồng loại, sư sãi. Đập chùa phá miễu, bỏ tù Sư sãi, tàn sát các tôn giáo? Chủ nghĩa lê nin thì làm gì có tôn giáo, chủ nghĩa lê nin là chủ nghĩa vô thần, con người là động vật cao cấp, sống như con thú.

Thật sự mà nói, nếu quý vị đàn áp hệ phái Sư Nữ chúng tôi, thì chúng tôi cũng không khuất phục để quý vị đàn áp đâu, và chúng tôi tranh đấu tới hơi thở sau cùng, vì chúng tôi không còn gì để mất. Bây giờ quý vị có trả chùa, trả đất cho chúng tôi, chúng tôi cũng không lấy nữa. Trả làm gì khi đã xúc phạm quá nhiều đến tôn giáo chúng tôi, xúc phạm Thầy, Tổ chúng tôi. Quý vị đối xử còn tàn bạo hơn là đế quốc La Mã ngày xưa. Đập chùa, bắt Sư sãi, lấy tài sản của chùa bán chia nhau đi trà đình tửu điếm!!! Ông Huỳnh ngọc Cảnh, “quan to” tại Lâm đồng phát ngôn: “mấy mẹ tu này đẹp như mấy ả bia ôm thì tụi tui đâu có lấy đất. Lấy hết đất mấy bả chưa được một tua du lịch với mấy em ở bãi sau Vũng Tàu” Câu nói này nói trước mặt ông Phạm thanh Quang (tức Phạm Noa).Tôi chưa thấy chính quyền nào tuyên bố trước mặt các Ni Sư như thế. Trong khi chúng tôi lên đưa đơn đòi đất thì phải gặp chủ tịch tỉnh để được giải quyết. Nhưng sáng ra mà ông chủ tịch tỉnh Lâm đồng chưa tỉnh rượu hay cố tình mượn rượu nhục mạ hàng Ni tu chúng tôi. Khi gặp ông Cảnh, ông không xem xét hồ sơ, mà ông nói ngay vào mặt Ni Sư Thích Nữ Ngạn Liên (Lê Thị Oanh): “Ai bảo mày đi tu? Về kiếm chồng làm ăn đi” và ông đứng lên không cần tiếp chúng tôi, cười nói với người thư ký của ông: “Mày coi cô nào còn trinh thì trả đất, còn cô nào mất trinh lấy luôn”.

Thưa quý vị, câu nói này là dùng cho bọn cướp, những loại cướp mất nhân tính. Còn hệ thống chính quyền mà nhục mạ tu sĩ, tôi trân trọng tố cáo chính quyền Việt Nam trước Ủy Hội Quốc Tế, Ủy Ban Nhân Quyền, Ủy Ban Tự Do Tôn Giáo tại hải ngoại, là chính quyền Việt Nam ra sức đàn áp tôn giáo, nhục mạ Tăng Ni.

Quý vị hàng giáo phẩm Phật Giáo trung ương II, Phật Giáo Thống Nhất tại Hải ngoại trực tiếp điều trần văn bản này trước Ủy Hội Quốc Tế, Thượng-Hạ nghị viện Hoa Kỳ, đòi hỏi nhà cầm quyền Việt Nam phải có tự do tôn giáo, nhân quyền, bầu cử tự do, đa đảng thì đất nước mới thật sự của dân, do dân, vì dân.

Thưa quý vị nhà nước,

Tôi đã đi thưa, không chừa cơ quan nào của các ông nhưng các ông bao che cho cấp dưới cướp bóc dân lành, lấy đất Tịnh Xá. Tôi không thể nào tuân theo cái luật mồm của quý vị, hay là đèn nhà ai nấy sáng nên quý vị đàn áp chúng tôi.

Bản văn này tôi kính nhờ Câu Lạc Bộ Hoa Mai, đài tiếng nói Hoa Mai lên tiếng đấu tranh bảo vệ cái quyền tự nhiên mà người dân trên toàn thế giới được hưởng, riêng chỉ có nhà nước Việt Nam là tước bỏ.

Chúng tôi đại diện hàng Giáo Phẩm Ni Sư tuyên bố thẳng là chúng tôi không được hành đạo, Việt Nam không có tự do tôn giáo. Chúng tôi kêu gọi chúng ta hãy đoàn kết hiệp lại cho tôn giáo được hành đạo đúng nghĩa.

Lâm Đồng, ngày 1 tháng 1 năm 2005

Chúng tôi đã ký

Ni Trưởng Thích Nữ Ngạn Liên (đã ký)

TM Phái Ni Sư: Ni Trưởng Tràng Liên (đã ký)



Lúc bấy giờ, vì phải tạm lắng hoạt động (do tôi gặp phải chút rắc rối với an ninh cộng sản tại Saigon, và thoát nạn, chắc nhờ ơn gia hộ của chư Bồ Tát), nên tôi tránh online một thời gian, và đánh máy lại nguyên văn văn bản này để dành đó, nay -1 năm sau- mới có dịp công bố lại cho quý độc giả.
Vì không online nên chưa thể dò tìm CLB Hoa Mai mà khi đọc xong Đơn khiếu nại nói trên, hẳn ta cũng biết là có một trang web như thế, nơi mà các Ni Sư đã nhờ phổ biến rộng rãi khắp thế giới để kêu cứu.
Nói là công bố lại là bởi gần đây, khi xem Vụ khiếu kiện đất của Tịnh Xá Ngọc Thạnh qua lời kể Ni sư Thích Nữ Ngạn Liên trên rfa.org/vietnamese của Đài Phát Thanh Á Châu Tự Do ngày 19-3-2006, do Phóng viên Gia Minh thực hiện, tôi mới biết địa chỉ của Hoa Mai là: www.hoamai.org, và một link của Hoa Mai là: http://www.tiengdankeu.net/, và khi vào hai trang này, mới biết là Đơn khiếu nại ấy đã được đăng rồi, khoảng tháng 10/2005 (nhân đây cũng xin phổ biến rộng rãi hai trang web này và kính mời quý bạn đọc cần tìm hiểu vào cập nhật tình hình thời sự, nhất là những hành vi cướp bóc trắng trợn của tập đoàn phỉ cộng VN đang tràn lan khắp đất nước thương đau này, để đừng còn cố ảo tưởng nữa, đừng đê hèn tự dối mình nữa, đừng ngụy biện nữa dù là với chính mình, để có thể nghĩ là có thể sống chung, sống yên với tập đoàn Mafia cọng sản này được nữa!)

Thời gian gần đây, diễn biến của tình hình thời sự trong nước mỗi ngày mỗi kinh khiếp. Cứ đọc ngay trên báo cộng, mà những tờ in số lượng lớn như Tuổi Trẻ, Thanh Niên... ai cũng thấy rùng mình khiếp đảm. Ngôn từ ăn cắp, ăn cướp được mấy tờ này sửa đểu lại cho êm tai là thất thoát thật cũng chẳng còn có thể đánh lừa ai được nữa, khi bọn chúng đã lộ mặt trơ tráo sa đọa đến tận cùng. Làm cầu thì ăn cắp vô tội vạ, khi lún sụt thì khoan lỗ bơm bê tông bừa xuống mà trám, rồi dựng bảng xin lỗi nhân dân (cầu Văn Thánh 2), khi nhiều đoạn dầm gãy, nứt thì đổ keo vào dán lại (cầu Phả Lại) lại còn cho côn đồ chém trọng thương trưởng phòng kỹ thuật PMU18 Đỗ ngọc Trung khi bị ông này phát hiện. Nước máy thì (cũng tiếp nối gương dũng sĩ ăn cắp điện lực với điện kế đểu chạy nhanh gấp hai ba lần chỉ số thực) không mở valve đồng hồ đo vẫn chạy, thế là có trò hề tưởng như chưa từng có, không thể nào tin nổi ở thế kỷ này là cho thợ sắt gò thùng 100 lit để đo thủy kế, rồi lại cũng không “nhất trí”, lại phải gò thùng 1000 lit thì mới “chính xác” cơ, mà các trí thức trí ngủ của thành phố bác tanh hôi này lại vẫn cứ cao giọng bàn-thảo-bình-luận-hiến-kế cho những trò ăn cắp trơ trẽn đó.

Bạn có còn thể nào tin nổi chút gì từ tập đoàn cọng sản này thì cũng chẳng khác nào tin được rằng keo có thể dán được dầm cầu gãy, nứt!!! Những tưởng là bọn chúng chỉ cướp đi cái phúc lợi mà lẽ ra dân ta phải được hưởng, từ nguồn viện trợ ODA; cướp đi cái sòng phẳng tiêu dùng khi mua bán điện nước với chúng trong cái gọi là kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa ăn cắp... Thế nhưng không, chúng còn tiến xa hơn nhiều. Cướp đất của mấy Ni cô, mà lại là những người từng cho chúng ăn khi đói khát lúc tiến hành chiến tranh "giải phóng", chở che khi chúng gặp hiểm nguy với chính quyền quốc gia hồi đó, để bây giờ, khi ta đọc những dòng chữ tội nghiệp của các nữ tu sĩ, lúc uất hận, lúc nguyền rủa oán hờn, khi ngập ngừng ấp úng ân hận là đã lỡ dại mà cưu mang một lũ giặc nuôi ong tay áo mà giờ đây chúng đã lộ nguyên hình là bầy thú, thì thử hỏi trong lòng ta thấy bất nhẫn biết là dường nào?

Trở lại với cảm xúc của chúng ta khi đọc xong Đơn khiếu nại của mấy Ni ở trên, tôi không biết các bạn đọc có như tôi không, chứ tôi xin thưa thật là đọc xong Đơn này, tôi chẳng thiết gì nữa, ở cái cuộc đời quá sức tàn nhẫn kinh tởm này. Chưa nói ai phải ai quấy, cái đúng cái sai gì sất, nhưng quay lại cắn xé chính ân nhân mình, lại còn buông những lời lẽ dã man côn đồ như Huỳnh Ngọc Cảnh xúc phạm những người xuất gia, mà lại là nữ nữa, thì chắc nếu ngay bây giờ đây tôi đưa y vào danh sách những tên tội phạm tử hình mà tôi sẽ thực thi trong tương lai, thì chắc trong mười người có hết chín đồng ý rồi phải không? Còn ai có thể biện minh gì được nữa đây, khi trên đất nước này còn biết bao Huỳnh ngọc Cảnh tồi tàn sa đọa như thế nữa, và cứ từng ngày dần qua sắp tới đây, chúng ta sẽ còn thấy nhiều tên lần lượt xuất hiện.

Chỉ xin nhắc các bạn rằng, khi cập nhật tình hình thời cuộc của đất nước, đừng quá chú mục vào lũ lính lác ruồi nhặng cấp dưới này, mà phải tự hỏi và tìm hiểu Chủ của chúng. Nếu không có Chủ bảo kê đang ngồi chia chác ở Bắc bộ phủ, chúng làm sao dám lộng hành ngang ngược đến thế!

Và phải nói thêm ngay rằng, trong quốc nạn này có phân nửa lỗi là ở từng con người chúng ta bởi chúng ta đã, bằng cách này cách khác, làm lơ, tụ thủ bàng quang, và cách đầu tiên là vì chúng ta đã đê hèn im tiếng. Tôi nói mà không sợ xúc phạm chút nào cái tập thể tám chục triệu dân Việt mình, rằng tất cả chúng ta đã hèn thái quá! Nhiều người, không cứ là quốc gia hay đã từng ở chung, trong, môi trường cọng sản, thường nói nhiều đến sự sa đọa phi nhân kẻ cai trị, mà quên hoặc tránh không nhắc đến sự im lặng đồng lõa của cả tập thể bị trị. Bởi một lẽ giản dị là nếu toàn dân Việt có chút tính khí anh hùng (tôi nhấn mạnh là CHÚT thôi) thì hẳn là đến hôm nay, ít ra là cũng có một hai tiểu tổ ám sát, xả thân đi thi hành án tử với những tên tội phạm trời không dung đất không tha này.
Hoặc ít ra chúng cũng ơn ớn mà chùn tay hoặc làm thỏa lòng con dân bị bòn rút chà đạp từng ngày. Số lớn những người tài, khí phách thì đã nhanh chân bỏ xứ ra đi, còn lại bao người cũng nhận ra cọng quỷ rồi đấy, nhưng:

- Một số thì nhanh chóng bán rẻ mình cho quỷ như bọn biên tập biên tiếc, nhà văn nhà thơ phê bình lý luận âm binh dưới trướng Nguyễn khoa Điềm, để hòng yên thân. Bọn này chuyên tâm làm bồi bút cho chủ bất chấp sự thật, bất chấp bất công mà đồng bào đang chịu, đặng yên ổn kiếm cái nhà, cái xe, chút ân sủng cho vợ con có chỗ làm chỗ học sạch sẽ thơm tho, rồi trưa trưa chiều chiều ghé 81 Trương Minh Giảng (chúng gọi là trần quốc thảo) mà kiếm vài ve, rờ ngắm gái gú cho thỏa cái kiếp đời ăn cám, và ăn nói tục tĩu không thể tả!

- Một số thì tự dối mình, cầu an, tránh né sự thật, cam chịu luồn lách bươn chải kiếm sống... nói nôm na là đội trời chung với cọng, bất đắc dĩ! Số này rất đông và gồm đủ các thành phần trong xã hội.

-Chỉ có một số ít dám giữ vững nhận thức của mình, sống lẩn khuất, bất hợp tác. Và nhân khi có internet thì liên kết với nhau nhanh chóng dưới danh xưng những chiến sĩ đấu tranh cho dân chủ, bất kể là bắc hay nam, liên hệ ít nhiều với cộng dồng người Việt quốc gia ở hải ngoại. Nhưng cũng chỉ bó hẹp dưới hình thức viết lách, phát biểu trên các báo hải ngoại, chưa có tổ chức chặt chẽ, chưa có hậu thuẫn công khai từ phía ngoài...

Trong tình thế đó, bọn quỷ đỏ lộng hành là phải quá rồi chứ còn gì nữa, bởi chúng có ngán ai đâu, sống thì ăn nuốt phè phỡn, thằng nào chết bịnh hay chết già thì làm đám linh đình đem chôn, ngang nhiên như chỗ không người. Tôi biết sẽ có người đọc những dòng này cho là tôi quá khích, nhưng không thể phủ nhận đó là sự thật. Hơn nữa, sống trong bối cảnh quá khích mọi lúc mọi nơi của tập đoàn mafia cọng này mà yên tâm bình tứ được sao? Mà không thấy rằng chúng còn hành xử với bao người quá khích gấp trăm lần hay sao,không chừng rồi lại sa vào vòng ngụy tín bao đời nay tiếp nối, phó mặc cho chúng muốn làm gì thì làm sao?

Một chút liên tưởng thời sự nữa về sự sa đọa tận cùng của bọn chúng, đó là vụ Trần Trường, treo cờ bác đảng ở quận Cam để chuốc vạ vào thân, rồi về Lai Vung, Đồng Tháp nuôi cá, tưởng là yên thân bởi “có công cách mạng”, nào ngờ thoắt cái dính ngay vào tròng đám thảo khấu cháu ngoan kia, xộc đến nhà kê biên ngay một tỉ bạc bán cá chưa kịp cất vô tủ, ngón nghề cháu ngoan thật tuyệt diệu kinh hồn, ngay cả Đông Phương Bất Bại có tái xuất chắc cũng ngả nón chào thua thủ pháp phi phàm đó! Mời các bạn đọc lại trên mạng ý kiến hay các trang báo hải ngoại về vụ này, rồi ngẫm nghĩ để thấy rõ hơn, cái thực tế phũ phàng thê thảm của người Việt mình.

Viết mấy dòng này, tôi chỉ mong góp chút cái nhìn, cái nghĩ của mình hầu nhắc nhở những ai ngủ quên lâu nay hãy mau thức dậy mà thôi, chứ lòng tôi vẫn nặng trĩu nỗi buồn chán cho cái cuộc thảm thê này:

Bắc bộ phủ là tập đoàn đầu gấu
Sống vô tâm quanh bữa tiệc đầu lâu
Ta cúi đầu cọng cỡi cổ
Ta đứng dậy cọng phải đổ

(Lời của Lý Tống)


Xin hẹn bạn đọc ở những giới hạn mới trong những ngày sắp tới!

25- 03-2006
Lê Tùng Châu

No comments:

Post a Comment

Enter you comment ...